Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện 2
Ánh nắng xuyên qua tấm sổ sát đất khổng lồ, in những mảng sáng rực trên sàn.
Tôi nằm dang tay dang chân bẹt trên tấm thảm của phòng khách, nhỏ dãi trước video ẩm thực trên tính bảng, bàn chân đong đưa lười biếng.
“Á á á cái bánh phô mai sầu riêng này trông ngon quá!”
Tôi bật tiếng gào thét từ linh hồn.
Lục Châu bên cạnh đang xử lý email bằng tính xách tay, nghe vậy ngẩng mắt khỏi màn , liếc tôi một cái, lông mày khẽ nhíu.
“Đồ rác.”
“Hứ, anh không hiểu gì hết!”
Tôi lăn một vòng, như con sâu nhỏ bò đến cạnh chân anh, giơ tính bảng trước mặt anh.
“Anh xem đi mà xem đi mà! Kéo sợi kìa! Màu sắc kìa! Là người ai chả động lòng chứ hả!”
Anh buộc phải ngừng việc, ánh mắt rơi lên thứ chất vàng óng sền sệt trên màn tính bảng.
Vẻ mặt vẫn nhạt như thường, nhưng trong mắt thoáng qua một tia bất lực.
“Nhiệt lượng vượt chuẩn, đường quá cao, không có lợi sức khỏe.”
Tôi bĩu môi, gối đầu lên đùi anh trong chiếc quần tây đắt đỏ, bắt đầu làm nũng.
“Tôi mặc kệ tôi mặc kệ! Tôi cơ! Lục Châu anh chẳng thương tôi chút ! Một cái bánh cũng không thèm mua tôi!”
Chiêu này là tôi học từ bộ phim cẩu huyết tối qua, cũng không biết có tác dụng với tảng băng này không.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng dài khẽ khàng.
Sau , một bàn tay mát rơi xuống đỉnh đầu tôi, xoa loạn cái.
“.”
anh không mang nhiều dao động.
“Làm gì?”
Tôi bám lì không nhúc nhích.
“Thay đồ.”
Anh gập tính, “Đưa em đi mua.”
Tôi bật “vèo” một cái, đôi mắt tròn xoe.
“ hả?!”
Anh đứng , từ trên cao nhìn xuống tôi, khóe môi dường như khẽ nhếch, nhưng lại chóng đè xuống.
“Thỉnh thoảng một lần. Không có lần sau.”
“Yeah! Lục Châu anh tuyệt nhất!”
Tôi phấn khích nhảy lên, ôm anh, “chụt” một cái lên má anh.
Cơ thể anh rõ ràng lại, vành tai đỏ dần lên có thể thấy bằng mắt thường, vậy mà còn cố tỏ ra trấn định.
Ngẩng tay lau đi thứ nước bọt vốn không tồn tại, chê bai: “Chú ý tượng.”
“Ò.”
Tôi cười hì hì buông anh ra, tung tăng chạy về phòng khách, “Đợi tôi mười phút! Xong ngay!”
Kết quả là khi tôi thay đồ bước ra, phát hiện anh cũng thay rồi.
Không còn là bộ âu phục chỉn chu nữa, mà là một bộ đồ đen casual đơn giản, bớt đi khí thường ngày, thêm vài phần khỏe khoắn trẻ trung, đẹp trai đến mức tôi suýt không dời nổi mắt.
Anh thấy tôi nhìn chằm chằm, bèn quay mặt né một cách không tự nhiên, đi ra trước: “ lên, đừng lề mề.”
Hề hề, còn biết ngượng rồi cơ đấy.
Xe không chạy đến nhà hàng cao cấp , mà rẽ trái rẽ phải vào một con phố ẩm thực đầy khói lửa nhân gian.
Nhìn cảnh náo nhiệt ngoài kính, tôi phấn khích như một đứa trẻ trăm cân.
Anh hiển nhiên rất không quen với kiểu ồn ào này, lông mày luôn khẽ nhíu.
Nhưng vẫn nắm tay tôi, che chở tôi bên cạnh, tránh bị đám đông va chạm.
Tìm được tiệm bánh sầu riêng hot trên mạng, hàng xếp dài dằng dặc.
Tôi đang định ngoan ngoãn vào xếp hàng, anh lại kéo tôi đi thẳng đến cuối hàng… một góc bên cạnh.
“Chờ ở đây.”
Anh đặt tôi vào chỗ râm mát, còn mình thì mặt không biểu đi vào hàng dài ấy.
Tôi nhìn bóng lưng cao thẳng của anh lạc lõng giữa một đám bạn trẻ phấn khích, bức tranh ấy quả quá đỗi lạc quẻ!
mà anh lại ngoan ngoãn đứng , thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại, đường nét nghiêng mặt lùng, tựa như không phải đang xếp hàng mua đồ vặt, mà đang tiến hành một cuộc đàm phán thương mại quan trọng.
Bên cạnh đã có mấy cô gái nhỏ lén chụp bàn tán.
“Wow! Anh kia đẹp trai quá!”
“Là minh tinh à? Khí chất tuyệt quá!”
“Giống y như truyện tổng tài bước ra đời ! Chỉ là… xếp hàng mua bánh sầu riêng hơi ‘tụt mood’ haha!”
Tôi cố nhịn cười đến đau cả bụng.
Hơn mười phút sau, anh cuối cùng cũng bưng chiếc bánh vàng óng nóng hổi quay về.
Vẻ mặt vẫn không đổi, chỉ có nơi thái dương thấm chút mồ hôi lấm tấm.
“Này.”
Anh đưa bánh tôi, ánh mắt nhìn lảng đi nơi khác, như thể vừa làm chuyện gì mất mặt.
Tôi nhận bánh, trong lòng nhũn thành một vũng.
Kiễng chân, như chớp hôn thêm một cái lên má bên kia của anh.
“Thưởng anh!”
Vành tai anh càng đỏ, ấn đầu tôi đẩy ra, nhắc: “ đi, nguội rồi.”
Tôi cắn một miếng to, hương phô mai và sầu riêng đậm đà bùng nổ trong miệng, chỉ số hạnh phúc tăng vọt!
“Ưm! Ngon quá! Anh có nếm không?”
Tôi đưa bánh tới bên môi anh.
Anh mặt đầy kháng cự lùi nửa bước: “Không.”
“Chỉ một miếng thôi mà! sự siêu ngon!”
Tôi kiên trì đưa bánh đến sát môi anh.
Bị tôi dồn đến đường cùng, anh miễn cưỡng cúi đầu cắn một miếng nhỏ.
Sau lập tức nhíu mày, như thể phải độc dược.
“ ?”
Tôi trông đợi hỏi.
Anh khó khăn nuốt xuống, phun ra chữ: “Ngấy người.”
xong, lại rất tự nhiên rút khăn giấy trong túi, đưa tay lau đi chút phô mai dính nơi khóe môi tôi.
Động tác nhẹ nhàng, ánh mắt chuyên chú.
Mấy cô gái nhỏ xung quanh phát ra tiếng thét nén lại.
Tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ sát ngay trước mắt, cùng vẻ “tôi chỉ làm việc bình thường” nhạt ấy, pháo hoa nhỏ trong lòng “pằng pằng” nổ không ngừng.
Xong rồi, Kiều Niệm, cô tiêu đời rồi.
Trên xe quay về, tôi sờ cái bụng nhỏ căng, nghiêng đầu ngắm người đàn ông nghiêm túc lái xe.
“Lục Châu.”
“Hửm?”
“Sau này anh còn sẽ đi với tôi đến những nơi này không?”
Anh trầm mặc vài giây, mới nhắc đáp: “Tùy tình .”
Tôi trộm cười, không tin.
Tên này bây giờ miệng còn lắm.
Quả nhiên, một sau, anh như vô ý bổ sung: “… Lần sau đừng chọn đông người.”
Ánh chiều tà xuyên qua kính, rơi trên gương mặt nghiêng góc cạnh của anh, làm đi phần ấy.
Tôi lén đưa tay ra, móc lấy ngón út đặt trên cần số của anh.
Ngón tay anh khẽ động, rồi trở bàn tay, gói trọn tay tôi vào lòng bàn tay ấm và khô của anh.
Ngoài sổ xe cộ như nước, trong khoang xe yên ấm êm đềm.
Mùa xuân của băng sơn tan chảy, ngọt đấy.
Ngay cả không khí cũng nồng mùi sầu riêng.
Ngoại truyện 3
Đồng hồ sinh học khiến tôi đúng bảy giờ liền tỉnh, nhưng hôm nay có chút khác.
Không phải vì ánh nắng len qua khe rèm dày, mà là vì… tôi đang bị giam giữ.
Cánh tay của Lục Châu nặng nề vắt ngang eo tôi, vòng cả người tôi trong lòng anh.
Mặt anh vùi ở hõm tôi, hơi ấm đều phả trên da, mang đến giác ngưa ngứa mơ hồ.
Chúng tôi như chiếc thìa lồng vào nhau, khít khao dán .
Qua lớp đồ lụa mỏng, có thể rõ ràng nhận nhịp tim vững của anh truyền từ lồng ngực và nhiệt độ cơ thể nóng rực.
giác này… chết tiệt là tốt.
Tôi khẽ nghiêng đầu một chút, ngắm khuôn mặt ở gần trong gang tấc của anh.
Đường viền cằm vốn luôn căng này hoàn toàn thả lỏng trong mơ, hàng mi dày dài như chiếc quạt nhỏ, in bóng nhạt dưới mí mắt.
Môi mỏng hơi hé, trông đến là vô tội.
Ai có thể ngờ ban ngày vị Lục tổng một là một, khí trường đủ đông chết người, khi lại là dáng vẻ vô hại, thậm chí cần được ôm này.
Trái tim tôi ra thành một vũng nước, không nhịn được len lén cười.
Tôi cẩn thận nâng tay, dùng đầu ngón tay cực nhẹ phác họa dáng lông mày của anh, sợ đánh thức anh.
Kết quả vừa chạm, lông mày anh đã khẽ động như có như không.
Tôi hoảng hốt nín , đờ bất động.
May là anh không tỉnh.
Chỉ vô thức ôm tôi hơn một chút, chóp mũi cọ cọ trong hõm tôi, phát ra một âm tiết mơ hồ như đang mớ.
Toi rồi…
Màn làm nũng vô thức này ai chịu nổi chứ!
Tim tôi đập , gan lớn một cách xấu xa.
Dù sao anh chưa tỉnh, tranh thủ chiếm thêm chút tiện nghi cũng không quá đáng nhỉ?
Tôi hơi nâng đầu, chầm chậm áp sát mặt anh.
Hơi anh lướt qua môi tôi, phảng phất mùi bạc hà kem đánh răng tươi mát.
Mục tiêu, môi của anh.
Ngay tôi sắp đắc thủ, đôi mắt đang nhắm bất chợt mở ra.
Ánh nhìn sâu thẳm không hề có chút mơ màng mới tỉnh , chỉ đầy thấu hiểu và một tia ý cười đến thoáng qua.
“Đánh lén?”
vừa tỉnh của anh trầm khàn gợi , cánh tay siết lại trong chớp mắt, khiến tôi hoàn toàn không thể động đậy.
“A! Anh giả vờ !”
Mặt tôi “bùng” cháy đỏ, mưu toan đổi trắng thay đen, giãy giụa chạy.
Anh trở người gọn gàng, dễ dàng ép tôi xuống dưới.
Nệm lõm xuống, anh từ trên nhìn xuống tôi, trong mắt đầy trêu đùa và dung túng.
“Phu nhân Lục, sáng sớm đã nhiệt tình này?”
Anh cúi đầu, chóp mũi cọ lên chóp mũi tôi, điệu lười biếng mà nguy hiểm.
“Tôi không có! Tôi chỉ là… chỉ là xem anh chưa thôi!”
Ánh mắt tôi trốn tránh, chột dạ không chịu nổi.
“Ồ?”
Anh nhướng mày, hiển nhiên không tin, một bàn tay đã không ngoan ngoãn trượt vào trong đồ của tôi, lòng bàn tay mát dán lên bên hông, khơi một trận run rẩy.
“Vậy bây giờ nhìn thấy rồi? làm gì?”
Nụ hôn của anh rơi xuống, từng chút nuốt lấy hơi và lý trí của tôi.
Tôi chóng rơi mũ bỏ giáp, vòng tay ôm anh, vụng về mà hăng hái đáp lại.
Hôn xong, cả đều hơi gấp.
Trán anh tựa trán tôi, sắc mắt sâu như hút tôi vào.
“Niệm Niệm…”
Anh khàn gọi tôi, mang theo một loại ám chỉ .
Tôi mặt đỏ tim đập, lại cố ý chớp mắt, đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của anh.
“Lục tổng, nên rồi đấy, quản gia Lý sáng nay có cuộc họp xuyên quốc gia…”
Động tác anh khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia bực bội, như thể mới nhớ ra chuyện này.
Anh vùi đầu vào vai tôi, hừ một tiếng không hài lòng, như một chú chó lớn bị làm phiền.
“Không quan tâm.”
Anh như dỗi, đôi môi lượn lờ trên xương quai xanh của tôi.
“Này… Lục Châu… đừng nghịch…”
Tôi bị anh làm nhột, cười né tránh, “Anh sự sẽ muộn đấy…”
“Để họ đợi.”
Anh đường hoàng, nhưng động tác trên tay không dừng, ngược lại càng phóng túng hơn.
Cuối cùng, cuộc họp xuyên quốc gia được là rất quan trọng ấy vẫn bị hoãn nửa tiếng.
Mà khi tôi mỏi lưng mỏi chân bị ai bế vào phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong gương mặt mày hồng hào.
Và kẻ đầu sỏ phía sau với vẻ thỏa mãn, đang tỉ mỉ bóp kem đánh răng giúp tôi, tôi không nhịn được dẫm lên chân anh một cái.
“Hôn quân!”
Anh giữ lấy chân đang làm loạn của tôi, cúi đầu mổ thêm một cái lên môi tôi, ánh mắt dịu dàng đến ngọt ngấy.
“Ừm, chỉ vì em.”
(Kết thúc)