Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Một hôm, dưới tán cây, ta đang thu cần câu, tháo con cá mắc câu thì một bóng người mặc y phục nguyệt sắc quỳ xuống cạnh bên, cúi đầu chăm chú nhìn vào thùng nước bên cạnh.
“Thật sự câu được à.”
Ta không dám tin mà quay ngoắt lại nhìn, suýt chút quăng cả cần câu.
Thấy phản ứng của ta quá lớn, hắn cau mày đầy khó hiểu hỏi lại:
“Sao? vương trông đáng sợ đến sao?”
“Không, không, không…”
Ta lắp lắp bắp, vừa giải thích vừa định đặt cần xuống hành lễ, nhưng hắn đã tự đứng , bước đến gốc cây to không xa.
Nơi đó, hạ nhân đang thuần thục bày sẵn bàn ghế, trà bánh cùng hoa quả. Hắn thản nhiên vén áo ngồi xuống, cầm lấy chiếc cần câu mà nam tử áo đen đưa, thản nhiên ngồi câu cá – hệt như ta vừa .
Ta muốn rời đi, nhưng lại e ngại uy nghiêm của hắn, không dám mở miệng.
Thấy ta mãi không nhúc nhích, hắn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt như đang hỏi tại sao ta chưa tiếp tục.
Ta đành nuốt xuống nỗi sợ trong lòng, rụt rè ngồi xuống, chậm rãi tiếp tục thả cần, đồng thời thầm khấn trời đừng cho cá nào cắn câu .
Không gian xung quanh tĩnh lặng, yên đến mức tưởng như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Đột nhiên, cần câu trong tay ta khẽ giật, nhìn đà , rõ ràng là cá lớn.
Cảm nhận ánh mắt của hắn đang dõi tới, ta hoảng loạn cầm lấy cần, suýt con cá xuống hồ. Con cá khỏe đến độ khiến cả người ta nghiêng .
“Yến Thất, giúp một tay.”
Hắn thản nhiên mở miệng. Ngay sau đó, bóng đen nhanh nhẹn bước đến cạnh ta, nhận lấy cần câu, nhẹ nhàng lên, một con cá to dài bằng cả cánh tay ta rơi ngay vào thùng nước, tung tăng quẫy mạnh.
Hành động ấy khiến hắn cũng đứng nhìn kỹ, sau đó khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc:
“Ngươi, đến chỗ kia.”
Vừa dứt lời, đám hạ nhân bên cạnh lập tức dọn dẹp, chẳng mấy chốc hắn đã ngồi xuống đúng chỗ vừa nãy của ta.
Ta đứng bên cạnh, ánh sáng đan qua kẽ lá rọi lên gương nghiêng trắng như ngọc, khiến ta ngẩn người.
Có lẽ hắn cảm nhận được ánh nhìn, trước hắn kịp quay đầu, ta đã vội vã ôm lấy cần câu, một tay xách thùng nước, một tay xách ghế, chạy vội tới chỗ hắn vừa ngồi.
Để tránh việc lại câu trúng cá, lần ta cố tình thả mồi trống xuống hồ.
Thời gian trôi chậm rãi, mà cần câu bên hắn chẳng động đậy.
Ta chống cằm, ngẩn ngơ nhìn nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng, không hay rằng đã thất thần.
Bỗng dưng, cần câu trong tay lại rung lên.
…Không thể nào!
Ta khổ, dùng sức lên — lại là một con cá chép béo tròn.
Ta giơ cần lên, như một đứa trẻ làm sai , đứng lặng một chỗ không biết làm sao.
“Hử.”
Hắn bật lạnh một tiếng:
“ vương lại không tin cái tà .”
Dứt lời, hắn đổi sang vị trí khác, sau đó quay đầu nhìn ta:
“Ngươi, qua đây ngồi cạnh vương.”
Ta buồn bực trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể gượng gạo ngồi xuống bên cạnh.
chiếc cần câu chỉ cách nhau khoảng sáu thước, mà cá cứ câu trúng cần ta, còn hắn thì chẳng động tĩnh .
Hôm ấy, ta ngồi cùng hắn đến tận trời tối mịt, lưng đau mỏi nhừ mới được thả về.
Từ hôm đó, trong ta, bữa nào cũng là món cá.
Cá chiên, cá hấp, cá om tương… đủ kiểu chế biến.
Nghe đầu bếp bảo, đó là lệnh của vương gia.
Ta…
Hu hu, ta thề sẽ không bao giờ câu cá !
Cũng đó, nương còn lại bắt đầu xỉa xói ta, lời ra tiếng vào, nói ta là hồ ly tinh.
Tiểu Liên bất bình ra , nhưng ta chẳng buồn bận tâm.
Vào thu, Thái ma ma bên cạnh Vương phi tới, biết được người chúng ta đến giờ chưa từng thị tẩm, liền tức giận vô cùng.
Nhất là người kia còn bịa thêm bịa bớt, nói rằng ta mà vương gia không vui, khiến ánh mắt Thái ma ma nhìn ta càng thêm cay độc.
Không buồn tin lời ta, đúng vào giờ trời gay gắt nhất, bà ta phạt ta quỳ giữa sân.
Sân được lát đá cuội, từng hòn sắc nhọn đâm vào đầu gối đau nhói, chẳng mấy chốc mồ hôi đã lấm tấm trên trán, nhưng ta không dám động đậy.
“ vương thật không biết, từ bao giờ hậu viện của vương lại do một kẻ nô tài như ngươi làm chủ?”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Tề vương chắp tay sau lưng, thong dong bước vào viện. Bốn phía lập tức vang lên tiếng hành lễ.
“Đứng lên.”
Hắn thản nhiên ra lệnh.
Tiểu Liên vội vàng chạy đến đỡ ta, ta dựa vào tay nàng, cắn răng, gắng gượng đứng , lảo đảo bước sang một bên.
Sau đó, hắn nhướng mày, nhìn Thái ma ma đang cố gắng giải thích, nhẹ nhàng thốt ra chữ:
“Đánh chết.”
Vừa dứt lời, Thái ma ma kinh hoảng ngẩng đầu cầu xin tha mạng, nhưng hắn chẳng hề lay chuyển.
Thị vệ lực lưỡng bà ta ra ngoài sân, tiếng gậy gộc vang lên, tiếng hét cũng dần biến mất.
“ vương ghét nhất là kẻ tự cho thông minh. Nên làm , không nên làm , các ngươi tự cân nhắc cho rõ.”
Đêm ấy, ta thấy ác mộng.
Trong , một ác quỷ cầm gậy rượt đuổi ta suốt cả đường.
10
Cũng lần trước, sau đó ta hầu như chẳng còn muốn ra khỏi , chỉ thích lặng lẽ ở yên một chỗ.
Thời gian dần trôi, đến ngày tuyết đầu mùa, người chúng ta lần thứ được truyền triệu.
Chưa đến chính viện, đã nghe tiếng sang sảng của Tề vương vang ra.
Cúi đầu, cung kính bước vào quỳ xuống, khóe mắt ta liếc thấy có mấy người ngồi phía dưới.
trắng không râu, giọng nói sắc nhọn, chỉ thoáng nhìn cũng biết là nội quan trong cung.
“Thất điện hạ có mỹ nhân bầu bạn thế , Quý phi nương nương chắc cũng yên tâm .”
Một người bẻ hoa tay, tươi như hoa mà nói.
“Tất cả là do tiểu Thất không đúng, khiến mẫu phi lo lắng. Đơn tổng quản, phiền người chuyển lời lại cho mẫu phi, tiểu Thất đã biết lỗi .”
Trong lời nói có phần hiếm hoi của sự trầm lắng.
“Hahaha, thất điện hạ hiếu thuận như , bọn nô tài nhất định sẽ chuyển đạt.”
“Làm phiền, làm phiền.”
Tiệc náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, nương kia một người múa giỏi, một người đàn hay. Chẳng mấy chốc, tiếng đàn du dương hòa cùng điệu múa mềm mại khiến cả đám người say mê không thôi.
Chỉ còn ta, chẳng biết múa cũng chẳng biết đàn, lúng túng đứng ở một bên.
“Ngươi, lại đây rót cho vương.”
Tề vương tựa nghiêng trên ghế, ngón tay nhàn nhạt chỉ về phía ta.
Ta đành cắn răng, quỳ ngồi bên cạnh hắn, run tay nâng bình .
Ngay giây tiếp , cổ tay nắm chặt, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã ngồi lên đùi hắn.
Chỗ da thịt tiếp xúc nhau nóng đến lạ.
Toàn thân ta cứng đờ, mà bàn tay hắn lại như con rắn trườn bò, từ hông men lên.
Chỗ vai mạnh một cái, cả người ta liền ngã nhào vào lòng hắn.
Mấy vị khách bên dưới cợt, ánh mắt không có ý tốt.
Ta cứng cả da đầu, bên tai là tiếng tim hắn đập dồn dập, lần đầu tiên thân cận với nam nhân như thế, ta chỉ thấy toàn thân không thoải mái.
“Haha, nhát gan như .”
Tiếng trầm khàn vang lên bên tai, hắn chẳng hề để ý đến ánh mắt mọi người, còn ghé sát cổ ta ngửi một cái:
“Dùng mùi hương ? Thơm đến mức khiến người khó quên.”
Ta chống tay lên ngực hắn, cố gắng cách xa một chút:
“Không… không có dùng hương cả…”
Hắn không nói thêm , chỉ ngồi thẳng người nhưng giữ ta trong lòng, sau đó đưa chén đến bên môi ta:
“Uống.”
Ta dù không muốn, nhưng mạng sống, đành cúi đầu, thuận mà uống.
cay nồng, ta nhăn , khó mà nuốt nổi.
Chén rơi xuống đất, đầu ngón tay hắn nâng cằm ta lên, nhân lúc ta không kịp đề , liền hôn tới.
Môi lưỡi quấn lấy, hắn cướp đi, trong lúc ta giãy giụa thở dốc, còn nghe thấy ai đó reo lên hưng phấn.
Không biết bao lâu sau, hắn buông ra, ta đã mềm nhũn trong lòng hắn, sức lực rút cạn.
Đêm đó, ta lưu lại ở chính viện.
Mọi người nghĩ ta đã được vương gia sủng ái, chỉ riêng ta biết — đêm ấy, ta nằm trên giường nhỏ bên ngoài, mở mắt đến tận rạng sáng.
11
Sau đêm đó, ta đã trở thành người đứng đầu trong người, kẻ khác gặp ta cung kính xưng một tiếng “chủ tử”.
Những tiếng gọi “nha đầu”, “Miên Miên” thuở trước, dường như đã là của kiếp trước.
Mùa đông lạnh giá, ta thường ngủ rất sớm.
Cuộn trong chăn, đang ngủ say, hồ nghe thấy cửa sổ có động tĩnh.
ta nghiêng tai lắng nghe, có tiếng nói khẽ vang lên ngoài cửa sổ:
“Chủ tử, vương gia có lời mời.”
Là Yến Thất.
Ta đành thức thay y phục, cố gắng không làm Tiểu Liên thức giấc, rón rén bước ra ngoài.
Yến Thất bước chân gấp gáp, ta xách váy đi sau, suýt chút không đuổi kịp.
Trong chính viện, thấy ta đến, mọi người cúi đầu lui ra, cửa khép lại, chỉ còn lại một ta.
Ánh nến lập lòe, than hồng cháy rực khiến gian ấm áp lạ thường. Ta đứng ở gian ngoài, nhất thời không dám bước vào.
“Vào đi.”
Giọng Tề vương trầm khàn, như thể đang đè nén nỗi đau dữ dội nào đó.
Không còn cách nào khác, ta đành rụt rè nhích chân bước vào.
Hắn mặc trung y màu trắng, ngồi bên mép giường, tay chống thẳng lên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, đầu cúi thấp, ta chẳng thể nhìn rõ nét .
Ngay sau đó, hắn đột ngột ngẩng đầu, trong mắt như đang bùng cháy:
“Cởi y phục.”
Ta sững người tại chỗ.
Thấy ta không đáp, hắn lại tự đứng . Thấy thế, phản xạ, ta quay phắt người định chạy.
Hắn chỉ bước đã đuổi kịp, nhấc bổng ta lên, bất chấp ta vùng vẫy đấm đá, ôm ta ngã xuống giường.
“Xin lỗi.”
Giữa cơn mê loạn hồ, dường như hắn đã nói chữ .
Suốt một ngày một đêm, ta không rời khỏi giường. Cổ họng cũng khóc lóc cầu xin mà khản đặc.
Sau đó, ta hôn mê thiếp đi.
Ta hình như đã bệnh , cảm giác có ai đó đang đút cho ta uống thứ thuốc đắng ngắt.
ta lại .
Trong , ta trở về sân nhỏ nhà .
Nãi nãi đang hái rau, vừa làm vừa kể ta nghe làng.
mỉm dọn đống xương heo mới mua:
“Lát nấu canh, luộc mì cho các con ăn.”
Nghe xong, ta không ngừng gật đầu.
Trong mộng, gió nhẹ, mây thưa, lá cây xào xạc đung đưa gió.
Ta nheo mắt, nằm sấp trên đầu gối nãi nãi, để mặc bà vuốt mái tóc dài của .
“Nha đầu thối, sống cho tốt đấy, chúng ta đợi con về nhà.”
Ta gật đầu thật mạnh.