Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Ngài chúng không vào bản thân, mà phải phụ thuộc vào thần Phật.”

“Ngài họ không vào kiếp này, chỉ mơ tưởng kiếp sau.”

“Ngài họ cam tâm nuốt hết mọi khổ nạn ở đời này, rồi bị lừa tất cả sẽ trở thành phúc báo cho kiếp sau!”

“Ngài họ diệt tham, diệt sân, chỉ vì một khi có dục vọng sẽ bất mãn, một khi nổi giận sẽ dấy phản kháng!”

“Tóm lại là để bị áp bức cam tâm chấp nhận số phận bị áp bức, đúng không?”

“Để người không dám chống , nghèo không dám tranh giàu thần thì mãi mãi không ai dám kéo xuống khỏi thần đàn!”

“Câm miệng!” — Hàng Long La Hán cũng quát .

“Cho nên Tây thỉnh kinh chỉ là một vở kịch.”

“Thần, Phật, cả đế vương nhân gian, liên thủ tạo nên vở kịch này.”

“Nếu có một bộ kinh có thể cứu muôn dân thoát cảnh nước sôi lửa bỏng thì tại sao đức Phật từ bi lại giam nó trên cao”

“Vì sao còn bắt sư đồ Đường Tăng phải vượt ngàn dặm đến lấy?”

“Bởi vì ngài chỉ khi thế nhân tận mắt được muôn vàn gian nan để lấy được kinh, họ càng điều trong kinh đều là !”

“Nhất là khi người đi lấy kinh lại chính là con khỉ dám chống lại chư thần Phật là Kim Thiền Tử, người trong ba nghìn đệ tử dưới trướng ngài, là duy nhất dám chất vấn tranh luận ngài!”

“Kinh do họ mang về còn ai dám nghi ngờ nữa chứ?”

“Họ thành tâm quy y thì uy quyền của thần Phật còn ai dám xúc phạm?”

Ta dứt lời như sấm dội, mà khắp đại điện lại tĩnh lặng như tờ.

Một lúc lâu, Như Lai nói:

“Bất Nghi, ngươi có nhìn ta quá xấu rồi. Có kinh của ta không thể cứu hạ thoát bể khổ, nhưng chí ít cũng cho họ hy vọng vào kiếp sau, để họ có chỗ gửi gắm ở kiếp này.”

“Nếu không, một khi ai nấy đều bất mãn, c.h.é.m g.i.ế.c sẽ khắp nơi, há chẳng phải càng thêm nghiệp chướng?”

“Nghèo khổ, bệnh tật đều là số mệnh. Khổ nạn của nhân gian là vì chấp quá sâu vào số mệnh vốn định sẵn.”

Ta bật cười lạnh: 

“Phật Tổ, nếu ngài mình đúng, thì tại sao đến giờ vẫn không dám thả Ngộ Không ra khỏi Ngũ Hành Sơn, mà phải phái một con khỉ giả mạo y?”

tại sao… phải g.i.ế.c ta mười lần?”

15

Trong đại điện lại rơi vào một khoảng lặng.

Một lúc lâu sau, Như Lai bật cười.

“Hahaha, Bất Nghi, ta ra sớm nghĩ đến việc ngươi chính là lần chuyển thứ mười một của Kim Thiền Tử. Dù sao lời ngươi nói, cũng giống hệt như hắn khi tranh luận ta năm xưa.”

“Vốn dĩ ta sắp đặt cho ngươi chuyển để đi lấy kinh, để ngươi trải qua muôn vàn sóng gió rồi thành tâm quy y. Nhưng không ngờ, đời nào ngươi cũng ra ý nghĩ ngông cuồng này. Đến lần thứ mười, ngươi vẫn ngoan cố không chịu tỉnh ngộ, thậm chí ra khỏi Trường An bắt đầu hoài nghi.”

“Ta thực không thể giao trọng trách lấy kinh cho ngươi nữa, đành bảo Địa Tạng Vương khóa nguyên thần của ngươi dưới Địa phủ, rồi tại Quan Âm viện, nhờ Quan Âm Đại sĩ tìm một người thế, hoàn thành đại nghiệp lấy kinh cho ngươi.”

“Chỉ là ta không ngờ, ngươi lại thoát được khỏi tay Địa Tạng Vương?”

“Có Địa Tạng Vương vốn dĩ không phải người của ngài.” – Ta nhạt giọng nói.

“Kim Thiền Tử, ngươi có lý của ngươi, ta cũng có lý của ta. Đúng hay sai, ai có thể nói rõ?

“Ngươi nói ta là để che mắt thế nhân, nhưng sao ngươi không phải vì ta nhìn thấu bản tính con người, nên tình nguyện dệt cho họ một giấc mộng?”

“Ngươi lại Linh Sơn một lần nữa, nói lại đạo lý năm xưa của ngươi, thì cũng chỉ là chuyện cũ lặp lại, chẳng đổi được gì.”

“Có thể đổi.” – Ta vẫn kiên định nói.

“Ngươi định đổi thế nào? Nói thế nhân luân hồi đều là giả? Nói họ khổ nạn chẳng có chút ý nghĩa gì? Họ sẽ ngươi sao? Ngươi phá tan giấc mộng mà ta ban cho họ, thì có ích gì?” – Như Lai bình thản nói.

“Có ích, vì sẽ có người nói họ : mạng, không phải do cầu xin mà có, mà là do tự mình giành lấy.”

“Năm trăm năm trước, có một con khỉ tên là Ngộ Không. Nó không giữa thần yêu có khác biệt, nó cũng không vào quy tắc mà các người đặt ra. Nó nghĩ ngôi vị Ngọc Hoàng Đại Đế, nó cũng có thể ngồi. Thế là toàn bộ thần Phật trên đều phải kiêng dè nó. Mà khi nó đại náo Cung, thần Phật lại không ai có thể làm gì được.”

“Tiếc là nó lại đánh cược người, thua. Nó cam tâm tình nguyện để người đè dưới Ngũ Hành Sơn suốt năm trăm năm. Nó nghĩ năm trăm năm thì là năm trăm năm, nhưng đâu các người định giam nó vĩnh viễn, thậm chí không tiếc tìm một con khỉ giả để đóng thế, tự biên tự diễn một màn Tây thỉnh kinh.”

“Vì thế, trên đường đi Tây du, chưa tồn tại Ngũ Hành Sơn. Bởi vì Ngũ Hành Sơn, chính là Linh Sơn.”

Ngộ Không, ra vẫn luôn bị áp dưới Linh Sơn, đúng không?”

“Nếu không phải vì tia lôi đánh ta rơi xuống từ Linh Sơn, ta e là sẽ không bao giờ thức tỉnh nguyên thần Kim Thiền Tử, càng không thể phát hiện bí mật này!”

“Như Lai, đây chính là kinh mà ta tìm. kinh của ta, tên là Tề Đại Thánh, Ngộ Không.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Như Lai, lạnh lùng nói:

“Tây Du, vốn phải bắt đầu từ việc Đường Tăng gỡ tấm Kim thiếp trên Ngũ Hành Sơn, thả Ngộ Không ra, đúng không?”

“Chuyến Tây Du thực , bây giờ bắt đầu.”

nói, ta giơ tấm Kim thiếp sáu chữ vẫn luôn giấu trong tay áo .

Ngay lúc đó, Linh Sơn bắt đầu rung chuyển dữ dội!

16

, người ta dưới núi Linh Sơn, một luồng kim quang xé đất bay thẳng tận xanh.

, người ta chín tầng trên cao, vạn thần tụ họp, như lâm đại địch.

, người ta một con khỉ đầu đội kim quan, đạp Cân Đẩu Vân, vung Kim Cô Bổng trong tay, một mình lao vào biển thần Phật.

, lại có người một nam nhân chỉ tay về phía Linh Sơn, khóc cười.

Hắn nói cả đời mình nhu nhược, chỉ để chờ xem vở kịch hay nay.

nói, hắn rút ra một cái cào ba răng, đập nát ngôi đền phía sau có treo biển “miếu Tịnh Đàn Sứ Giả”.

Về sau, chẳng ai tung tích con khỉ ra sao,

Cũng chẳng ai con khỉ thắng hay thua.

Chỉ là khi người ta nhắc đến Ngộ Không,

Họ sẽ nói: “Thì ra Ngộ Không xưa nay chưa bị thần Phật khuất phục.”

Họ sẽ nói: “Giữa đất này, dám thách thức quyền uy của thần Phật.”

Họ sẽ nói: “Sau ngày , dường như Phật cũng khác, mà thế gian cũng đổi .”

Còn về tiểu hòa thượng một mình Linh Sơn, sau này cũng không ai tung tích.

Nhưng có người nghe y, trước khi núi, khẽ lẩm bẩm mấy câu:

“Không tranh một đời, sao nói đến luân hồi.

Không hỏi kết quả, sao luận nhân duyên.

giác ngộ vốn là chúng ,

Bờ bên này vốn chính là bờ bên kia.”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương