Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Mưa lất phất, rả rích không ngừng.

Đỉnh núi Dương Minh, biệt thự cũ gia.

Cánh cổng lớn biệt thự mở rộng, tối om, sâu hun hút không điểm dừng.

ngồi trên ghế sofa.

Nghe tiếng mẹ trách móc đầy giận dữ:

“Con nhìn con bây giờ thành cái gì ! Mẹ con bị cái con Hứa Hoài kia hút mất hồn ! Sớm biết thế này, năm mẹ đã không nên để con !”

Anh im lặng, đúng , sớm biết thế này…

Ngày , anh lẽ phải đuổi theo sân bay.

Ai ngờ chậm một bước.

Sau khi Hoài lên xe .

Hai người họ liền bay thẳng , giờ vẫn chưa .

Anh đã người điều tra.

Hoài không khu tập thể cũ.

rộng lớn như , muốn tìm được ấy, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Huống hồ, bên cạnh còn .

Anh sớm đã nhìn tình ý với Hoài .

Năm , Hoài tiện tay giúp đỡ, giới thiệu một người bạn cũ cha .

Không ngờ, chính sự trùng hợp ấy.

dựa vào vài vụ lớn mà vực dậy sự nghiệp, từ dính lấy Hoài như keo dán.

Giờ đây, văn phòng luật cũng không thèm quan tâm.

Anh ta theo Hoài .

Lòng lang dạ sói, rõ rành rành.

xoa trán, nghĩ mãi không thôi.

Hoài còn thể đâu? Cảng Thành không? cách nào để khiến Hoài lập tức Cảng Thành hay không?

Đang suy nghĩ, mẹ anh mắng thêm mấy câu:

“Con hồ đồ phải không! Mẹ nói con nghe không?

“Con điên thật ! Trong thỏa thuận ly hôn muốn chia Hứa Hoài một nửa tài sản, sao con không dứt khoát tay trắng rời , dâng luôn gia ta ?!”

bất chợt ngẩng đầu.

Như con thuyền lạc lối trong đêm đen nhìn ngọn hải đăng sáng rực.

Đúng , sao anh không nghĩ nhỉ.

Nếu anh bằng lòng tay trắng rời .

Chưa chắc Hoài sẽ không anh thêm một cơ hội.

Mẹ anh bị hành động anh dọa sững người.

Rất nhanh sau liền phản ứng .

Bà vớ lấy chiếc tách sứ bên cạnh ném thẳng phía anh, quát lớn:

“Con thật sự điên phải không?!”

không nói gì, lập tức đứng dậy, giọng nói dồn dập:

“Mẹ, chuyện con mẹ đừng lo nữa. Mẹ yên tâm, con sẽ không động vào thị.”

Nghe , mẹ anh sững sờ, miệng khẽ mở , hồi lâu mới mắng:

“Trời ơi là trời, cái thằng chết tiệt này, không được ! Nếu con còn nhận mẹ là mẹ, thì không được ! đây!”

tiếc là.

Dù bà quát khàn giọng, cũng không thể ngăn nổi bước chân vội vã .

Trên con đường núi quanh co.

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, sắc mặt anh dần nhẹ nhõm hơn.

Anh cảm , mình lẽ phải làm từ sớm.

Dù sao, ngoại trừ thị.

Những năm qua tất tài sản anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương