Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh biết, là anh lỗi với . Anh cố gắng bù đắp. muốn gì, anh .”
Tôi khẽ cười, nhìn anh ta :
“Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi không cần bù đắp gì anh, tôi muốn anh tay trắng rời .”
Nghe vậy, anh ta sớm chuẩn , mạnh mẽ gật :
“Hoài Ngọc, anh đồng ý. Anh sẵn sàng tay trắng rời , cần chịu quay về Cảng Thành với anh, anh…”
Tôi giơ tay cắt lời anh ta, từng chữ dứt khoát:
“Tay trắng rời là sự trừng phạt việc anh phản bội, không phải là bù đắp tôi. Tôi không quay về Cảng Thành, không hòa hợp với anh. hôm nay trở , đừng tìm tôi nữa. ta… kết thúc rồi.”
Cả người anh ta run , đau tột cùng.
Đôi mắt anh ta đỏ , không thể kìm nén.
Anh ta nhìn tôi giây, rồi khom lưng, cúi không ngẩng nổi.
Tôi khẽ nhíu mày, nhớ năm đó, anh ta người ta tông .
Dù kéo lê đôi , anh ta vẫn khom lưng mà bò núi Phổ Đà.
Ba quỳ lạy.
Cúi đủ nghìn không trăm tám mươi tám bậc để cầu nhân duyên của tôi.
Đó là vốn liếng duy nhất anh ta mang đàm phán với mình.
Là sự liều lĩnh để dùng chính bản thân bước vào ván cờ này.
đó, tôi gom hết số tiền tiết kiệm, khuyên anh ta hãy mà tính.
anh ta bắt lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, không biết đâu truyền ra tin tức.
rằng cuối cùng nhượng bộ.
Nếu tôi và anh ta thể núi Phổ Đà.
Cúi đủ nghìn không trăm tám mươi tám bậc cầu nhân duyên.
Bà ta đồng ý không can thiệp vào chuyện của tôi nữa.
tràn đầy quyết tâm, ngay trong đêm liền dẫn tôi bay Châu Sơn.
Nhưng anh ta không biết.
Vừa đặt xuống máy bay, người theo dõi tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ.
tai nạn xe xảy ra, xe không thể phanh kịp.
không do dự dù giây.
Anh ta mạnh mẽ xoay vô lăng sang phải.
Cứng rắn dùng bên ghế lái đỡ lấy cú va chạm.
“Rầm” tiếng nổ vang.
Túi khí trong xe đồng loạt bung ra.
tôi khóc lóc tháo dây an toàn, chạy xem thương tích của anh ta, khẽ ngẩng , dù mặt tái nhợt vẫn trấn an tôi:
“Không sao đâu, Hoài Ngọc, anh không sao.”
Kết quả là tôi chấn động nhẹ, còn anh ta thì xương .
Chiếc xe ấy, ngay , chính là nhắm vào ghế phụ nơi tôi ngồi.
Nếu không phải kịp thời xoay vô lăng.
lẽ tôi không thương nhẹ vậy.
Mãi giây phút đó.
tôi mới hiểu tại sao tin đồn về núi Phổ Đà.
Tôi khuyên bỏ.
giống ngày anh ta mình tát hai cái.
Tôi vừa khóc vừa :
“Hay là… ta dừng .”
Nhưng anh ta nhất định không chịu.
Kéo lê , khom lưng, cứng rắn bò từng bậc thang.
Ba quỳ lạy, anh ta đau run rẩy, nhưng :