Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Sau khi mẹ được đẩy phòng phẫu thuật, giấy báo nguy kịch được đưa tận tay tôi.
Tôi gần như không thể đứng vững, may mà được y tá bên cạnh đỡ lấy.
“Cô ơi, cô cố gắng gượng lên. Mẹ cô vẫn chưa qua cơn nguy hiểm đâu.”
tôi đỏ hoe, bác sĩ: “Xin … mẹ tôi rốt cuộc sao vậy?”
“Là bệnh nặng. Nhưng cô đừng lo, hôm nay bệnh viện có chuyên gia đến. Tôi gọi cho ấy, chỉ cần đến kịp, mẹ cô vẫn còn cơ hội!”
Tôi cúi người cảm ơn bác sĩ.
Chỉ cần mẹ tôi có thể khỏe lại, bảo tôi làm gì, tôi cũng đồng ý.
Đèn báo mổ vẫn sáng suốt cả tiếng đồng hồ. Lúc này, Kỷ Tranh Minh xuất hiện.
Anh nhìn tôi đang ngồi thất thần trước cửa phòng phẫu thuật, lập tức cau mày:
“A Lệnh, em như vậy có vui không? Ngồi đây đợi ? Đừng nói anh là dì đang phòng mổ nhé. Giả bệnh cũng có giới hạn chứ?”
Tôi đầu lại nhìn anh như cái máy, chẳng hiểu anh đang nói gì.
“Dì giả vờ đau để phòng mổ, chỉ muốn ép anh đầu lại? Đây là chiêu của em à?”
tôi hoàn toàn nguội lạnh. Lạnh đến mức như chết.
Tôi nhìn anh như nhìn kẻ thù, nghiến răng gằn từng chữ: “Biến đi! Tôi không muốn mặt anh thêm giây nào nữa!”
quá tức giận, máu tràn ra khóe môi.
Kỷ Tranh Minh khẽ giật mình, đồng tử co rút. Thái độ kháng cự và căm ghét của tôi anh tức điên.
“Rõ ràng là của dì, chỉ bà ấy là mẹ em mà em bênh bà ấy như vậy sao? A Lệnh, em trước đây đâu như thế!”
Tôi đỏ nhìn anh, bật cười lạnh lẽo: “Đúng, trước đây là tôi lo chuyện bao đồng mới xen đời anh.
Kỷ Tranh Minh, tôi hối rồi.”
Anh đột nhiên siết chặt nắm tay. Lần đầu tiên, tôi sự thù hằn mình anh sợ hãi.
“Tôi xin anh… Biến đi đời tôi, được không? Chúng ta kết thúc rồi!”
Tôi gào lên đầy tuyệt vọng.
Nhưng Kỷ Tranh Minh vẫn chẳng hiểu ra gì, cúi đầu nói: “Em cố tình nói như vậy có ý gì? A Lệnh, em rõ ràng anh yêu em. Anh đợi, đến khi em nghĩ lại.”
Tôi nhắm lại, mặt đi, không muốn nhìn anh thêm nữa.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ bước ra, nhìn tôi đầy áy náy: “Xin cô…”
Chân tôi mềm nhũn, ngã sụp xuống đất, tôi ngẩng đầu, run rẩy : “Không nói có chuyên gia sao? Sao vẫn không cứu được?”
Bác sĩ thở dài: “Có bệnh nhân gọi đích danh mời giáo sư của tôi qua đó.
giờ ấy lại, may ra còn kịp. Nhưng đối phương lại có quan hệ, chúng tôi sợ không đợi được nữa.”
Tôi gắng sức đứng dậy, dồn: “? Là ? Nói cho tôi ! Tôi đi cầu xin người đó!”
Khi nghe cái tên “Kỷ Tranh Minh”, tôi gần như chết lặng.
Đến lúc này tôi mới nhớ ra, Kỷ Tranh Minh không còn là chàng trai tay trắng mười năm trước nữa.
Giờ đây anh nắm chức quyền tay, địa vị không nhỏ.
Thế nhưng… Tại sao quyền lực tôi và mẹ từng anh mà cầu xin, giờ lại hóa thành thanh kiếm anh dùng để đâm mẹ tôi?
Tôi lảo đảo đến trước phòng của mẹ Tống Điềm Điềm.
Quả nhiên phòng có đông người.
Mẹ nuôi của Kỷ Tranh Minh – vợ thầy giáo anh – nằm giường mặt mày hồng hào,
trông hoàn toàn không giống người bệnh nặng.
Tôi xông , khẩn thiết : “ là bác sĩ Lê? Xin hãy cứu mẹ tôi!”
Bác sĩ lại nhìn tôi: “Tôi là bác sĩ Lê. Tiểu Thẩm gọi cho tôi, là mẹ cô cần phẫu thuật sao?”
cũng đang kẹt lại đây, lòng thì sốt ruột, nhưng điện thoại người khác lấy mất, không thể tự mình rời đi.
“, là mẹ tôi! Xin theo tôi đến đó…”
“Không được!”
Tống Điềm Điềm hét lên, lao đến trước mặt tôi, đỏ hoe trách mắng: “Lục Di Lệnh! Cô thật đáng sợ!
Cô rõ mẹ tôi có bệnh mà còn muốn kéo bác sĩ đi. Cô đang toan tính gì vậy? Muốn mẹ tôi xảy ra chuyện sao?
Tôi sai rồi khi giành Tranh Minh anh của cô. Tôi xin cô, đừng hại mẹ tôi nữa. Tôi không kết hôn Tranh Minh anh nữa,
dù người khác ức hiếp cũng không sao… Chỉ cần mẹ tôi còn sống…”
Cô ta gào khóc như thể tôi mới là kẻ ác.
Tôi sốt ruột đến mức không muốn tranh cãi cô ta, chỉ muốn kéo bác sĩ đi.
Nhưng mẹ nuôi của Kỷ Tranh Minh lại yếu ớt lên tiếng: “Thôi đi Điềm Điềm, mẹ không sao.
cô Lục muốn trả thù, mẹ đồng ý nhường bác sĩ cho mẹ cô ấy.
Chỉ xin cô Lục điều… Sau này mẹ không còn nữa, xin cô hãy tha cho Điềm Điềm…”
Nói rồi bà ấy còn định quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi hai mẹ con họ làm cho cạn lời, đang định mở miệng nói cho rõ ràng,
Thì Kỷ Tranh Minh lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay không được rời đây!
Lục Di Lệnh! Em anh quá thất vọng rồi!
Em rõ mẹ nuôi anh có bệnh, mà còn muốn đưa bác sĩ đi.
Em giống y như mẹ em, độc ác đến mức này sao? Chẳng em nói không muốn gặp anh nữa sao? Vậy thì biến đây ngay!”
Tôi thở dốc, nhìn chằm chằm Kỷ Tranh Minh.
Anh không hề nói đùa. Ngay khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu sợ.
8
Tôi bước lên, nắm lấy áo Kỷ Tranh Minh, nghẹn ngào van xin: “Kỷ Tranh Minh, em xin anh… Cho bác sĩ đi cứu mẹ em, được không?
mẹ Tống Điềm Điềm có chuyện gì, để em gánh thay, được không? Em không thể mất mẹ!”
Tôi quỳ xuống, ôm chặt lấy chân anh mà cầu xin.
Ánh Kỷ Tranh Minh khẽ co rút, đầu ngón tay run lên, nhưng cuối cùng, anh vẫn không đưa tay ra đỡ tôi.
Tống Điềm Điềm nhìn anh đầy căng thẳng, nói nhỏ: “Tranh Minh anh… Em chỉ còn mỗi mẹ thôi. Ba em cũng anh mà mất rồi… Em không thể mất mẹ nữa… Em xin anh…”
Căn phòng trở nên im lặng, mọi người nhìn nhau, bác sĩ Lê cũng muốn nói lại thôi.
Và cuối cùng, Kỷ Tranh Minh lạnh lùng nói tôi:
“Em không cần làm quá đến vậy. Dì rõ ràng chẳng sao cả. Em đang bày trò gì vậy?
Ra ngoài ngay, anh có thể bỏ qua. Còn không… Giữa chúng ta… vĩnh viễn không còn khả năng lại.”
Đến nước này rồi, anh vẫn còn nhắc đến tình cảm tôi.
Rốt cuộc anh có trái hay không?
Cuối cùng, tôi đuổi ra phòng bệnh.
Trước khi cánh cửa khép lại, tôi tuyệt vọng nhìn Kỷ Tranh Minh, vừa tự giễu, vừa đầy ý nói: “Kỷ Tranh Minh, anh không? Giờ đây tôi hối rồi.
Hối năm đó đưa anh nhà. Hối tất cả những gì từng xảy ra giữa chúng ta.
mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh!”
Trái Kỷ Tranh Minh run lên dữ dội.
Anh chưa từng tôi quyết tuyệt như vậy.
Mỗi câu tôi nói ra, đều hơi thở anh nặng nề hơn.
Sao tôi có thể hối được chứ?
Anh nhớ lại năm đó, khi mình tay trắng, không có gì tay.
Tôi như thiên sứ từ trời rơi xuống, đưa tay phía anh, kéo anh ra vực thẳm.
Tôi cho anh thứ ấm áp duy nhất đời, cho anh hy vọng để tiếp tục sống.
Vậy mà giờ đây, tôi lại đột ngột thu tay .
Nhìn bóng lưng cô độc của tôi rời đi, anh siết chặt nắm tay.
Anh nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi.
Đợi đến khi mẹ nuôi bình an, anh lại xin tôi, cũng mẹ tôi tha thứ cho anh.
Dù sao thì, hai mẹ con chúng tôi trước nay đều dễ dỗ dành.
thế, Kỷ Tranh Minh đóng cánh cửa ấy lại.
Khi tôi nghe tiếng cửa đóng sầm, sợi dây căng cứng đầu tôi cuối cùng cũng đứt phựt.
Tôi ngất lịm xuống đất.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm giường bệnh.
Nhớ đến việc mẹ còn đang phẫu thuật, tôi lập tức bật dậy, vén chăn định xuống giường, nhưng bác sĩ ấn lại.
“Đừng động đậy! Thể trạng của cô bây giờ không cho phép cử động mạnh.”
Là bác sĩ Thẩm.
“Tôi… mẹ tôi thì sao?”
“Dì ấy… vẫn chưa tỉnh lại.”
Tôi thở phào hơi, cuối cùng mới cảm mình còn đang hô hấp.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ khóc: “Xin … tôi thật sự…”
“Tôi hiểu cô. Mẹ cô là người đáng kính. Trước đây tôi từng gặp bà.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bác sĩ Thẩm, nhưng ký ức lại không hề có ấn tượng gì.
Anh điển trai, nhưng tôi lại hoàn toàn xa lạ.
Chỉ là khí chất người anh mang theo sự ôn hòa, dễ người khác tin cậy.
Tôi anh: “Tôi có thể đi gặp mẹ tôi không?”
“Thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Giáo sư đến kịp lúc, nhưng chậm trễ quá lâu.
ấy chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho mẹ cô không chết bàn mổ, nhưng…”
tôi thắt chặt lại.
“Cảm ơn mọi người.”
Tôi rõ, tình trạng của mẹ tôi như vậy không của bệnh viện.
Mà là của Kỷ Tranh Minh.
Nghĩ đến anh, tôi đến mức nghiến chặt răng.
Tôi nghĩ rõ ràng rồi. Từ nay sau, đường nấy đi, cầu cầu, lộ lộ.
Tôi không bao giờ dính dáng gì đến anh nữa.