Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng còi tàu SE3 rít lên chói tai, báo hiệu đi về quê ăn Tết bắt đầu. Tôi ngồi xuống ghế, kéo vali nhỏ vào góc. đi này tôi một mình, Hoàng Minh, chồng tôi, nói bận công tác đột xuất ở Sài Gòn, không thể về cùng.
“Tiếc quá, anh ấy nói phải ở lại quyết dự án lớn.” Anh ấy nói vậy, giọng đầy tiếc nuối qua . Tôi tin anh.
Ghế bên cạnh tôi còn trống. Một lát , một cô gái trẻ đến, cô ấy có vẻ ngoài năng động với mái tóc nhuộm highlight nụ cười tươi rói. Cô bé đặt chiếc ba lô nhỏ lên giá hành lý rồi ngồi xuống.
“Chào chị , em là Linh.” Cô bé chủ động bắt , giọng líu lo như chim hót. “Chị về quê ăn Tết ?”
“Ừ, chị về Đà Lạt.” Tôi mỉm cười đáp lại, thấy không khí bớt nặng nề hơn. Cô bé có vẻ ngoài thân thiện, dễ mến.
Chúng tôi bắt đầu trò phiếm suốt chặng đường. Linh kể về việc cô bé là sinh viên năm cuối, về những dự định khi tốt nghiệp. Cô bé không ngớt khen bạn trai của mình, nghe sao mà ngọt ngào đến vậy.
“Bạn trai em tâm lý lắm chị , còn đẹp trai nữa.” Linh cười khúc khích, rồi đột nhiên reo lên. “À, em cho chị xem ảnh anh ấy nha. Anh ấy là giám đốc công ty công nghệ ở Sài Gòn đó!”
Cô bé hào hứng mở , vuốt vuốt mấy cái rồi chìa màn hình về phía tôi. Tôi lịch sự đưa mắt nhìn, định bụng khen lấy khen cho cô bé vui. Nhưng rồi, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh tôi như ngừng quay. Hình ảnh trên màn hình ấy, thân thuộc đến từng đường nét. đàn ông trong ảnh, với nụ cười rạng rỡ ánh mắt ấm áp, chính là chồng tôi – Hoàng Minh.
Tôi thấy lồng n.g.ự.c mình như bị bóp nghẹt, một cơn đau buốt xé lan tỏa. Máu trong như ngừng chảy. Tôi cố gắng giữ vẻ tĩnh nhất có thể, nhưng bàn tay tôi nắm chặt đến mức móng tay đ.â.m vào da thịt.
“Đẹp trai thật đó em.” Tôi thốt ra một cách máy móc, giọng nói nghe xa lạ đến kỳ lạ. Linh không ý đến sự khác thường của tôi, vẫn hồn nhiên khoe khoang.
“Đúng không chị? Anh ấy còn giỏi giang nữa. Sắp tới anh ấy về quê em ăn Tết cùng gia đình em luôn. mẹ em anh ấy lắm.” Linh tiếp tục, đôi mắt sáng lấp lánh niềm hạnh phúc.
Về quê em? Quê của Linh… chẳng phải là Đà Lạt sao? Chính là quê tôi. Tôi nuốt khan, cổ họng khô khốc. Tôi cố gắng tìm kiếm một , một lý do, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Đúng lúc đó, của Linh reo. Cô bé không ngần ngại nhấn nút nghe, rồi bật loa ngoài.
“Anh yêu, anh đi đâu mà giờ mới gọi cho em?” Linh nũng nịu. Tôi nghe rõ mồn một giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói của Hoàng Minh.
“Anh vừa họp xong, bé cưng lên tàu chưa?” Giọng anh ấy trầm ấm, đầy yêu chiều. Tôi thấy dạ dày mình như thắt lại.
“Em lên rồi nè. Sắp tới rồi, anh ra ga đón em nha.” Linh nói, giọng tràn đầy mong đợi. “Em nhớ anh lắm rồi.”
“Ừ, bé cưng nhớ mặc áo ấm nhé, ngoài này lạnh. Anh trên đường ra ga rồi.” Giọng Hoàng Minh vẫn ngọt ngào như rót mật. Tôi ngồi c.h.ế.t lặng, như một pho tượng.
Cả đoạn đường còn lại, những nói của Linh giọng của Hoàng Minh cứ vang vọng trong đầu tôi. Anh ta nói tôi. Anh ta không hề bận công tác ở Sài Gòn. Anh ta về Đà Lạt, về quê tôi, đón một cô gái khác.
“Anh ấy còn đổi lịch, chuyển công tác về quê em tiện gặp phụ huynh luôn đó chị. Thương ghê!” Linh reo lên khi tàu bắt đầu giảm tốc. “Anh ấy nói muốn cho em một bất ngờ lớn trong dịp Tết này.”
Chồng tôi? Chuyển công tác? Về đúng quê tôi? Lý do quá hoàn hảo hợp thức hóa một … ngoại tình. Tôi nắm chặt tay, trong đầu còn một câu: Tết này, có một màn kịch hay. Tàu dừng lại. Cánh cửa mở ra. Tôi thấy anh ấy, Hoàng Minh, đứng đó, nở nụ cười mà tôi từng nghĩ dành cho riêng tôi, nhìn về phía toa tàu của Linh.
1.
Tôi xuống tàu, mỗi chân nặng trĩu như đeo chì. Ga Đà Lạt đông nghịt đón Tết. Tôi nhìn thấy anh ấy, Hoàng Minh, đứng cách đó không xa. Anh ấy mặc chiếc áo khoác màu xám tôi mua tặng, khuôn điển trai rạng rỡ.
Linh xuống tàu, cô bé nhìn quanh, rồi bất chợt reo lên. “Anh Minh!” Cô bé chạy đến, ôm chầm lấy Hoàng Minh. Anh ấy cười, vòng tay ôm lại cô bé thật chặt.
Cảnh tượng đó như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi. Tôi đứng đó, bất động, cố gắng hít thở thật sâu không gục ngã. Tôi nhìn Minh, anh ấy nhìn thấy tôi.
Khuôn anh ấy biến sắc, từ rạng rỡ chuyển sang trắng bệch. Đôi mắt anh ấy mở to, đầy kinh ngạc hoảng sợ. Anh ấy buông Linh ra, rồi lúng túng đẩy cô bé sang một bên.
“Em… em về hả, Diệp?” Giọng Minh lắp bắp, cố gắng giữ vẻ tĩnh. Linh quay lại nhìn tôi, ánh mắt tò mò. Tôi mỉm cười nhẹ, nụ cười giả tạo đến mức chính tôi thấy ghê tởm.
“Vâng, em về chứ anh. Về ăn Tết với mẹ.” Tôi cố ý nhấn mạnh từ “ mẹ”, muốn xem phản ứng của anh ấy.
Minh gãi đầu, ánh mắt lảng tránh. “À… anh tưởng em về khác. Anh… anh ra đây đón đối tác.” Anh ấy nói không chớp mắt. Đối tác? Là cô gái đứng cạnh anh ta sao?
“Chào chị , chị là bạn của anh Minh sao?” Linh hồn nhiên , không hề hay gì. Tôi nhìn Linh, rồi lại nhìn Minh. Ánh mắt tôi sắc lạnh, như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc trá của anh ta.
“Đúng vậy, chị là… bạn thân của anh Minh.” Tôi nói, giọng điệu ẩn ý. Minh giật mình, ánh mắt cầu xin. Anh ta không ngờ tôi lại về này, càng không ngờ tôi tĩnh đến vậy.
“À, bạn thân hả chị? Anh Minh ít khi kể về bạn thân nữ lắm.” Linh cười tủm tỉm. Tôi cười nhạt, không nói gì thêm. Tôi muốn xem anh ta diễn kịch đến đâu.
Minh vội vàng chuyển chủ đề. “Thôi, mình về thôi em. Mọi đợi.” Anh ấy nói với Linh, rồi quay sang tôi. “Diệp, em có cần anh giúp mang đồ không?”
“Không cần đâu anh, em tự lo được.” Tôi lạnh lùng từ chối. Tôi không muốn anh ta chạm vào bất cứ thứ gì của tôi lúc này. Linh nhìn tôi ái ngại, có lẽ thấy không khí có chút căng thẳng.
“Anh Minh, bạn chị tự về được không?” Linh nhỏ. Minh vội vàng gật đầu. “Được chứ, Diệp quen đường mà. Em ấy tự về được.”
Tôi đi, bỏ lại hai họ phía . Tôi không muốn nhìn thấy cảnh họ đứng cạnh nhau thêm một giây phút nào nữa. Tôi bắt một chiếc taxi. Ngồi trong xe, tôi thấy cả cơ thể mình run rẩy.
Tôi về đến nhà. Mẹ tôi chuẩn bị bữa tối. “Sao con về muộn vậy? Minh đâu? Nó không đi cùng con sao?” Mẹ tôi , ánh mắt lo lắng.
“Minh… Minh bận việc, mẹ . Anh ấy về .” Tôi nói , cố gắng giữ giọng thường. Tôi không muốn phá hỏng không khí Tết của gia đình.
“Vậy à? Mẹ cứ tưởng nó về cùng con chứ.” Mẹ tôi thở dài. Tôi giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Tôi không thể nói cho mẹ sự thật.
Khoảng một tiếng , tiếng xe máy quen thuộc vang lên trước cửa. Tim tôi đập thình thịch. Hoàng Minh về. Anh ấy vào nhà, mang theo một túi quà lớn. “Con chào mẹ. Con về rồi đây .” Anh ấy nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Mẹ tôi mừng rỡ đón anh. “Sao con về muộn vậy? Diệp nó nói con bận công tác.” Minh quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Tôi nhìn lại anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên. Trò chơi bắt đầu.
Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí gượng gạo. Mẹ tôi cứ han Minh về công việc, về dự định Tết. Minh trả một cách qua loa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi. Tôi thì giữ thái độ im lặng, gắp thức ăn cho mẹ , không nói một nào với anh ta.
Minh cố gắng bắt với tôi. “Diệp, em có mệt không? tàu dài thế.”
“ thường thôi anh.” Tôi đáp cụt lủn. Anh ta rõ tôi không thường. tôi nhận ra sự căng thẳng giữa chúng tôi. “Hai đứa làm sao vậy? Có gì à?”
“Dạ không có gì đâu , .” Minh vội vàng đáp. “Chắc Diệp mệt thôi.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng gào thét. Anh ta giả tạo đến mức nào? Đồ trá! Tôi muốn vạch trần anh ta ngay lập tức, nhưng tôi phải kiềm chế. Kịch hay vẫn còn ở phía trước.
bữa cơm, Minh tìm cớ nói riêng với tôi. “Diệp, anh xin lỗi. Anh… anh có thể .”
“ gì cơ, anh Minh?” Tôi lại, giọng lạnh lùng. “Anh về cô bé sinh viên tên Linh, hay về công tác đột xuất của anh?”
Minh tái . “Em… em nói gì vậy?” Anh ta cố gắng chối cãi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không nói thêm nào. Anh ta hiểu. Tôi mọi . Anh ta bắt đầu đổ mồ hôi, nét lộ rõ sự hoảng loạn.
Đúng lúc đó, của Minh rung lên. Anh ta vội vàng rút ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình. Là Linh. Anh ta lúng túng, không nên làm gì. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc . Anh ta nhét vội vào túi quần. Trò chơi này, ai là chiến thắng đây?