Phu quân ta là Trấn Bắc Vương, giấu kín thân phận, cùng ta ẩn cư nơi thôn dã nghèo hẻo, trải qua ba năm phu thê ân ái chẳng e dè.
Về sau, hắn lừa ta nói sẽ rời nhà đi buôn nơi xa, thực chất là bí mật dẫn binh bắc thượng chinh phạt.
Thế nhưng hắn đâu biết, chân hắn vừa bước khỏi cửa thì ta đã… “chết”.
Nửa năm sau, kinh thành bỗng xuất hiện một tiệm hàng mã, chuyên nhận thay người khác đi viếng mộ, hóa vàng đưa tiễn người khuất.
Đêm hôm ấy, vào giờ tý, ta đang đứng bên mộ một quý nhân, thay thê tử quá cố của hắn mà hóa vàng giấy.
Lửa giấy bập bùng cháy rực.
Giữa ánh lửa mờ ảo, nơi phần mộ kia lại thấp thoáng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Ta nheo mắt nhìn kỹ.
Trời ơi!
Dã quỷ nơi phần mộ này sao lại giống hệt phu quân của ta vậy chứ!