Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chương 13

Lục Tinh Trầm cau mày, lạnh lùng nói:

“Nếu cô đã biết mình là vợ tôi, thì sao còn thân mật với đàn ông khác như vậy?”

Anh ta vừa nói, vừa nhìn về phía Quý Lâm Xuyên, theo ý cảnh cáo.

“Chủ tịch Quý, tuy anh Thời Vi lớn lên cùng nhau, cô xem anh như anh trai ruột, nhưng dù sao cô cũng là vợ của tôi.”

“Mong anh giữ khoảng cách, chú ý chừng mực!”

Vừa rồi anh ta đã tận mắt thấy tay của Quý Lâm Xuyên đặt trên eo của Thẩm Thời Vi.

Dù biết Thẩm Thời Vi không thích Quý Lâm Xuyên, nhưng cảnh tượng vẫn cực kỳ chướng mắt!

Trên ngực Quý Lâm Xuyên còn đang đeo quyển sổ đăng ký .

Nếu không phải sợ làm bẩn giấy đăng ký của mình, anh sự đã muốn móc ra, ném thẳng vào mặt Lục Tinh Trầm.

Để anh ta thấy rõ ràng, Thẩm Thời Vi là vợ của ai!

Nhưng nghĩ lại một , anh nhanh chóng kiềm chế được cơn xung lực .

Hắn nửa cười nửa không nhìn Lục Tinh Trầm Giang Tâm Mạn nói:
“Vẫn là tổng giám đốc Lục hiểu chuyện, tôi phải học hỏi anh nhiều.”

“Nghe nói khi anh trai , Lục tổng rất quan tâm sóc chị dâu góa bụa, hôm nay xem ra, quả là vậy.”

Vẻ mặt Quý Lâm Xuyên đầy ý vị sâu xa.

Lục Tinh Trầm Giang Tâm Mạn trong thoáng chốc liền có cảm giác bị hắn nhìn thấu.

Giang Tâm Mạn theo bản năng buông cánh tay đang khoác lấy Lục Tinh Trầm ra, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Lục Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, Giang Tâm Mạn lúng túng né tránh ánh mắt anh.

Lục Tinh Trầm mím , hơi cứng nhắc nhìn về phía Quý Lâm Xuyên nói:
“Anh tôi đột ngột, là cú sốc lớn với Mạn Mạn.”

“Nhà họ Lục chúng tôi có lỗi với cô , để cô tuổi còn trẻ đã phải làm quả phụ, tôi đương nhiên phải thay anh trai sóc nhiều hơn.”

Nói xong, anh lấy từ túi ra một lá bùa bình an hình tam giác, đưa về phía Thẩm Thời Vi.

“Đây là thứ tôi đã hứa sẽ tặng em. Tôi biết lần mình có hơi quá đáng, mấy bộ quần áo túi xách tôi sẽ mua lại cho em, em đừng nữa.”

Thẩm Thời Vi không ngờ anh ta vẫn còn giữ lá bùa bình an .

Nhưng anh ta có lẽ không để ý, khi anh cầm lá bùa đưa cho cô, dấu dưới cổ áo lại lộ rõ mắt cô.

Trong lòng Thẩm Thời Vi dâng lên một cơn buồn nôn.

sóc chị dâu góa bụa gì chứ, e là sớm đã “ sóc” lên giường rồi!

Cô tiện tay nhận lấy, lật lật món đồ trong tay một .

Lục Tinh Trầm tưởng cô đã tha thứ, sắc mặt cũng thư giãn hơn một , trong mắt còn có vẻ đắc ý.

Ai ngờ ngay giây , cô hất tay ném lá bùa nhỏ đi thẳng ra xa.

Cô phủi phủi tay, điệu đầy chán ghét:
“Thứ rác rưởi như vậy cũng đem tặng người ta?”

Một câu nhẹ bẫng, như tát thẳng vào mặt anh ta.

Biểu cảm Lục Tinh Trầm lập tức cứng lại, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống:
“Thẩm Thời Vi, cô đừng được voi đòi tiên! Dụ dỗ rồi lại lùi cũng phải có mức độ!”

Ánh mắt Thẩm Thời Vi lạnh lẽo nhìn anh, đỏ hơi cong lên, điệu nhàn nhạt:
“Cút đi, đừng đứng đây chướng mắt, ảnh hưởng khẩu vị của tôi.”

Cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội ấm áp đeo trên cổ.

là ngọc bội gia truyền của nhà họ Quý, Quý Lâm Xuyên đã về từ lúc trở lại, trịnh trọng trao cho cô.

Cô biết rõ cảm giác được người ta quý trọng là như nào.

Càng hối hận xưa mắt mù lòng ngu, xem kẻ cặn bã là ánh trăng sáng, để lỡ bao với Quý Lâm Xuyên.

Lục Tinh Trầm chưa từng bị cô đối xử như vậy, lập tức đến quay người rời đi, để lại một câu:
“Thẩm Thời Vi, cô đừng có hối hận! Tôi sẽ chờ ngày cô khóc lóc cầu xin tôi quay lại!”

Giang Tâm Mạn thấy anh ta tức bỏ đi, liền vội vã đuổi theo.

Ánh mắt Quý Lâm Xuyên lạnh lẽo nhìn bóng lưng người, người tràn đầy sát khí.

đối xử với Thẩm Thời Vi như vậy, hắn nhất định sẽ khiến người kia biết nào là hối hận!

Thẩm Thời Vi đưa tay xoay mặt hắn lại, cúi người lên hắn:
“Được rồi, đừng nữa, bọn họ không đáng đâu.”

Tất sự bạo ngược trong lòng Quý Lâm Xuyên lập tức được xoa dịu.

Khi quay đầu nhìn cô, ánh mắt hắn như băng tuyết tan chảy, trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày.

Thẩm Thời Vi bị hắn nhìn chú, hơi lo lắng giải thích:
“Lúc nãy em nói mình là phu nhân tổng tài Lục thị, không phải còn tình cảm với Lục Tinh Trầm đâu.”

“Là em biết bọn họ có tật giật mình, không để lộ chuyện người đã đăng ký từ lâu. Anh đừng hiểu lầm nhé.”

cô rất nghiêm túc, còn theo dè dặt, ánh mắt đầy anh, sợ anh sự chuyện này buồn.

Trong suốt thời gian ở bên nhau, Thẩm Thời Vi đã sớm đặt Quý Lâm Xuyên vào tim.

Cô biết rõ tấm lòng hắn dành cho mình, càng sợ bản thân sẽ một lần nữa phụ lòng.

Quý Lâm Xuyên vươn tay, ngón tay vuốt nhẹ qua má cô, rồi dừng lại ở đôi mềm mại, nhẹ nhàng miết nhẹ.

Thẩm Thời Vi rên một tiếng, Quý Lâm Xuyên cúi xuống, ghé sát cô, thì thầm:
“Bé ngoan, nhìn thấy em để tâm đến anh như vậy, anh vui lắm…”

“Vui đến mức muốn lập tức em về, ném lên giường ngay bây giờ.”

Gương mặt Thẩm Thời Vi lập tức đỏ bừng, đúng lúc phục vụ đồ ăn lên.

Cô vội vàng đẩy hắn ra.

Quý Lâm Xuyên bật cười , rồi mới nói:
“Yên tâm đi, anh không hiểu lầm đâu.”

“Nhưng một khi bọn họ đã đối xử với em như vậy, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho họ.”

Thẩm Thời Vi nhớ lại hành động lúc nãy hắn theo phản xạ sờ vào sổ đăng ký , liền nhướng mày:
“Anh định làm gì?”

Quý Lâm Xuyên cười:
“Bí mật.”

Vừa rồi hắn đã nhìn rất rõ, Lục Tinh Trầm rõ ràng là vẫn còn để ý đến Thẩm Thời Vi.

là, có lẽ ngay bản thân anh ta cũng chưa nhận ra.

Đến ngày anh ta thực sự hiểu rằng mình đã Thẩm Thời Vi rồi…

Khi … hắn ta sẽ đau đến mức sống không bằng chết!

Chương 14

Lục Tinh Trầm theo gương mặt đầy tức trở về , Giang Tâm Mạn cũng theo lên cùng anh.

Ngồi ở ghế phụ, nhìn người đàn ông mặt mày u ám, Giang Tâm Mạn nói:
“Tinh Trầm, Thẩm Thời Vi đi theo người khác cũng là chuyện tốt, anh cần gì phải tức đến vậy?”

Lục Tinh Trầm hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn cô lạnh đến đáng sợ.

Tim Giang Tâm Mạn run, lập tức nhìn anh đầy tủi thân, khóe mắt đỏ ửng:
“Em nói sự , cô ta người đàn ông kia thân mật như vậy, rõ ràng quan hệ không đơn giản.”

“Hơn nữa thái độ cô ta ngang ngược, sỉ nhục chúng ta như , sự quá đáng lắm rồi.”

“Rõ ràng em mới là vợ của anh, vậy cô ta lại ỷ vào danh nghĩa ‘phu nhân tổng tài Lục thị’ để huênh hoang như !”

Lục Tinh Trầm nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Giang Tâm Mạn, nhưng lại không giống những lần , lập tức nổi đi chất vấn Thẩm Thời Vi vài lời nói của cô.

Dù sao, bao nhiêu nay Thẩm Thời Vi luôn hy sinh vô điều kiện, trong lòng anh đã mặc định rằng cô tiếp cận Quý Lâm Xuyên chẳng qua là để chọc tức anh, khiến anh ghen.

Những hành động vượt giới hạn của cô, cùng với những mánh khóe nhỏ nhặt, chẳng qua là chiêu “dụ rồi lại đẩy ra” thôi.

Lục Tinh Trầm không nói gì, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Mấy giọt nước mắt giả tạo trên mặt cô cũng sắp rơi không rơi nổi, sự rất lúng túng.

Giang Tâm Mạn cất khô khốc:
“Sao anh nhìn em như vậy?”

Lục Tinh Trầm chậm rãi nói:
“Mạn Mạn, chúng ta công khai mối quan hệ đi.”

“Không được!”

Giang Tâm Mạn không cần nghĩ liền phản đối theo phản xạ.

quả này vốn trong dự liệu của Lục Tinh Trầm, nhưng sắc mặt anh vẫn tối đi vài phần.

Giang Tâm Mạn nhận ra mình vừa nói gì, sắc mặt thay đổi, vội vàng lắp bắp giải thích:
“Tinh Trầm, em biết anh muốn cho em một thân phận, để em đường hoàng đứng bên cạnh anh, em cũng muốn lắm chứ!”

“Nhưng ai bảo đây em từng lấy anh trai anh… Nếu bây giờ để người khác biết em lại lấy em chồng, họ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ bàn tán lưng em ra sao?”

“Cha mẹ anh sẽ nhìn em nào chứ?”

Cô vươn tay nắm lấy tay Lục Tinh Trầm, khẩn cầu:
“Anh cho em thêm thời gian có được không?”

Giang Tâm Mạn nhìn Lục Tinh Trầm, ánh mắt anh khiến cô thấy bất an trong lòng.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ nói:
“Được.”

Nhưng trong lòng anh lại rất rõ, có lẽ, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.

anh… dường như cũng không hề thờ ơ với Thẩm Thời Vi như chính mình từng nghĩ.

Nghĩ đến sự thân mật giữa Thẩm Thời Vi Quý Lâm Xuyên khi nãy, trong lòng anh cảm thấy nghẹt thở.

Thời gian gần đây, anh luôn vô thức nghĩ đến Thẩm Thời Vi, thậm chí đôi khi còn tưởng tượng cô đột nhiên quay về, xuất hiện mặt anh, xin lỗi anh, cầu xin quay lại.

Có một cảm giác như thứ gì đã kiểm soát từ lúc nào anh không hay biết.

Đúng lúc bầu không khí trong nặng nề, không biết nên nói gì, thì điện thoại bất chợt vang lên.

Lục Tinh Trầm nhìn màn hình, là cuộc gọi từ mẹ anh.

Giang Tâm Mạn cũng nhìn thấy, theo bản năng nín thở, không để mẹ Lục biết cô đang ở cùng Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm trực tiếp bắt máy, mẹ anh ngắn gọn dặn dò:
“Ngày mai tiệc gia đình, nhớ đưa Vi Vi về nhà.”

Lục Tinh Trầm siết chặt điện thoại, hạ :
“Vâng.”

Cúp máy xong, anh vô thức quay đầu nhìn về phía nhà hàng.

Lờ mờ có thể thấy chỗ Thẩm Thời Vi đang ngồi, thân hình cô bị bóng Quý Lâm Xuyên che khuất, từ góc nhìn của anh, trông như thể cô đang được ôm trong lòng hắn vậy.

Lục Tinh Trầm vô thức siết chặt nắm đấm, mặt không cảm xúc lái rời đi.

Ngày hôm , Lục Tinh Trầm trực tiếp đưa Giang Tâm Mạn về nhà họ Lục.

Mẹ Lục nghe thấy tiếng liền vội vàng ra đón, nhưng lại nhìn thấy cảnh Lục Tinh Trầm mở cửa cho Giang Tâm Mạn, còn đỡ tay dìu cô xuống.

Bước chân của bà khựng lại, có ngạc nhiên.

Tiệc gia đình lần này bà không hề mời Giang Tâm Mạn, sao cô ta lại tới?

Giang Tâm Mạn không chú ý đến bà, khi được Lục Tinh Trầm nắm tay dắt xuống , liền chủ động nở nụ cười với anh, tự nhiên khoác lấy tay anh.

khi con trai qua đời, mẹ Lục ngoài nỗi đau con, cũng rất xót xa cho Giang Tâm Mạn tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết.

vậy, khi thấy Lục Tinh Trầm sóc Giang Tâm Mạn chu đáo như vậy, bà cảm thấy an ủi.

Cảm thấy đứa con trai này nhìn thì lạnh nhạt với người ngoài, nhưng ra là ngoài lạnh trong nóng thôi.

nhưng, lúc này nhìn thấy sự tương tác giữa người, cứ như là tình nhân, cảm giác không đúng trong lòng bà càng lúc càng mạnh.

Nghĩ đến Thẩm Thời Vi – người thường xuyên đến biệt thự cũ thăm bà – đã lâu không xuất hiện, ánh mắt bà nhìn Giang Tâm Mạn liền lạnh đi vài phần.

Giang Tâm Mạn vừa ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt nóng rực của mẹ Lục từ xa, liền theo phản xạ buông cánh tay đang khoác lấy Lục Tinh Trầm ra, luống cuống chào:
“Mẹ.”

Mẹ Lục mím , thản nhiên nói:
“Tâm Mạn, Tĩnh Vũ đã nhiều rồi, con cũng không còn trẻ nữa, nên suy nghĩ đến tương lai của mình.”

“Bên mẹ có không ít thanh niên tài giỏi, nhất định sẽ chọn cho con một người tốt, có thể gửi gắm đời.”

Sắc mặt Giang Tâm Mạn lập tức trắng bệch không còn giọt máu.

Nếu để mẹ Lục biết rằng cô ta đã đăng ký với Lục Tinh Trầm từ , e rằng bà sẽ muốn ra tay xé cô ta thành từng mảnh!

Cô ta trắng bệch mặt nhìn mẹ Lục, có thể cố nặn ra một nụ cười, giả vờ cảm kích:
“Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Trầm, ánh mắt theo vài phần sắc bén:
“Tinh Trầm, Tâm Mạn là chị dâu của con, cho dù con có thương cảm cô đến đâu cũng phải chú ý chừng mực.”

“Dù sao đây người cũng là quan hệ chú – dâu, nếu để người khác thấy quá thân mật, người ta sẽ nghĩ gì về Tâm Mạn?”

“Nếu bị hiểu lầm là cô quyến rũ con thì sao?”

“Hơn nữa, con còn có vợ, Thẩm Thời Vi bao nhiêu nay đối xử với con nào, tất chúng ta đều thấy rõ.”

“Vi Vi đâu rồi? Sao không đưa con bé về nhà?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương