Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

14
Thật ra, nếu bắt buộc phải nói rõ ràng, thì tôi và anh vốn là kẻ thù của nhau.

Cha của Tuân Khâm từng dựa vào việc cưới con nhà giàu—chính là mẹ ruột của anh ấy—mới có được ngày nay.

Khi Tuân Khâm lớn lên, cha anh đã sớm chán ghét người vợ giàu có của mình, nên dụ dỗ mẹ tôi—khi ấy vẫn còn đang đại —trở người tình của ông ta.

Chẳng bao lâu sau, mọi bại lộ.

Thời điểm đó, ông ngoại của Tuân Khâm còn nắm trong tay quyền lực lớn, cha anh không còn cách nào đành vội vàng ruồng bỏ mẹ tôi.

Mẹ tôi chật vật thoát khỏi mối quan hệ tăm tối đó, sau khi tốt nghiệp đại thì kết hôn với cha tôi. Hai người yêu nhau thật lòng và sinh ra tôi.

Nhưng một ngày, ông ngoại của Tuân Khâm qua đời, cha anh rốt cuộc cũng chẳng còn kiêng dè nữa.

Cuộc sống vốn yên bình của tôi chính thức thay đổi kể từ ngày đó.

Khi ấy tôi vẫn còn tiểu . Một buổi chiều tan trường, lúc tôi trở nhà thì thấy dưới khu chung cư đang đậu một chiếc xe cùng sang trọng, nhiều người vây quanh chụp ảnh.

Trong xe là một cậu bé mặc quý phái, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn ra .

Đôi mắt cậu bé ấy rất đẹp, lớn như mắt một chú mèo kiêu kỳ.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tuân Khâm.

Đêm đó, tôi không thể nhà.

Cha ruột tôi vì không chịu nổi cú sốc quá lớn, ngay lập phát bệnh tai biến, qua đời trên đường bệnh viện.

Còn mẹ tôi, lại bị con quỷ dữ kia một lần nữa kéo trở mối quan hệ tăm tối không thể thoát ra.

Tôi đứng xe nhìn Tuân Khâm, cha anh đang vui vẻ, hãnh diện kéo “chiến lợi phẩm” của mình bước tới gần xe, khoác tay mẹ tôi, vừa cười vừa nói:

“Nhìn xem, Tiểu Linh với Tiểu Khâm đang ở nhau này, sau này chắc chắn hai đứa sẽ rất thân thiết.”

Mẹ tôi chỉ có thể phát ra một tiếng kêu yếu ớt, tuyệt vọng.

Không lâu sau khi mẹ tôi bước vào cửa nhà Tuân, mẹ ruột của Tuân Khâm vì quá uất ức mà qua đời.

Trong lễ tang, tất cả mọi người đều chỉ trỏ bàn tán, nói mẹ tôi là “tiểu tam” hại chết người .

Tôi muốn nắm lấy tay mẹ an ủi bà, nhưng mẹ lại vội vàng tránh né, yếu ớt nói với tôi: “Mẹ mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Sau đó, mẹ tôi dần trở nên điên loạn.

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy: Khi ấy tôi đứng bên , chỉ có thể nhìn đưa mẹ lên xe cứu thương, tiếng còi hú vang khắp con phố, và kể từ ngày đó, mẹ tôi không bao giờ trở nhà nữa.

Cuối cùng, bà qua đời trong bệnh viện tâm thần.

Ai cũng nói, đó là quả báo dành mẹ tôi.

Riêng chỉ có Tuân Khâm, anh ấy lặng lẽ quan sát tôi một hồi rất lâu, cuối cùng thở dài một , nhẹ nhàng xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Không phải lỗi của .”

15
Suốt những năm ấy, Tuân Khâm luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, vừa , vừa âm thầm nghĩ cách đối phó với chính cha ruột của mình, nhưng vẫn không quên dành thời gian chăm sóc tôi.

Tuân Khâm thật đúng là một người tốt hiếm thấy trên đời này.

anh ra, liệu còn ai có thể đối xử tốt với người như tôi nữa đây?

Ban đầu chỉ là sự quan tâm, rồi sau đó lại trở yêu thương lúc nào chẳng hay.

Tôi bắt đầu tỏ tình với anh, số lần, và tất nhiên là bị anh từ chối tất cả.

Có lần trên bàn , tôi nói thích anh, liền bị anh dùng quả trứng gà vừa bóc vỏ nhét thẳng vào miệng để tôi im lặng.

Một lần , nhân lúc anh uống say, tôi lại nói thích anh. Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, sau đó lảo đảo lắc đầu.

Anh luôn luôn từ chối tôi như thế.

Tổng cộng, tôi đã tỏ tình với anh 826 lần, và anh từ chối đủ 826 lần.

đêm đó, anh say rượu, có lẽ men trên người anh cũng lây lan sang tôi. Tôi liền chẳng nghĩ ngợi nữa, quyết định một lần mạnh dạn, trực tiếp cưỡng ép anh.

Nhưng ngày sau tỉnh lại, tôi mới phát hiện qua những bình kia, rằng người con thật sự trong lòng anh vốn chẳng phải tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, chẳng lẽ cô định mệnh của anh lại là một người ?

Cơ thể tôi bỗng lạnh ngắt, sợ hãi mức run rẩy.

Thế là tôi lập mặc quần áo vào rồi bỏ trốn ra nước .

Năm năm sống ở nước ấy chính là khoảng thời gian đau khổ nhất đời tôi.

Thật ra, lúc nãy tôi đã nói dối Tuân Khâm. Không phải vì ngôn ngữ khó hiểu, cũng chẳng phải vì đồ khó nuốt, mà vì trong những ngày tháng ấy không có anh bên , tôi đã đau đớn cùng.

Chỉ khi bên Tuân Khâm, tôi mới có thể cảm thấy bản thân được an toàn, sạch sẽ và bình yên.

Những ngày tháng không có anh, thật sự quá khó khăn.

16
Tôi mở mắt, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của người bên .

Năm năm rồi, cuối cùng tôi cũng có cơ hội bình yên tận hưởng cảm giác nằm người mình yêu thương.

Khi ngủ, những đường nét lạnh lùng thường ngày của anh bỗng trở nên thật dịu dàng, ngay cả đôi môi kia cũng mềm mại hơn bình thường rất nhiều.

Tôi không kìm được lòng, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi anh một .

Anh vẫn nhắm nghiền mắt, thức đưa tay ôm chặt lấy tôi vào lòng, ngái ngủ cưng chiều:
“Ngoan nào, đừng quậy, ngủ thêm chút nữa.”

Tôi nghịch ngợm ngồi dậy, định trèo lên người anh, nhưng cơ thể bủn rủn chẳng chút sức lực, lại ngã ngay vào lòng ngực ấm áp ấy.

“Sáng sớm đã chủ động thế này, có vẻ như tối qua anh vẫn chưa cố gắng đủ.” Anh lười biếng mở mắt, giữ chặt tôi trong lòng, khẽ cười quyến rũ.

nói buổi sáng của anh khàn khàn, đặc biệt mê hoặc lòng người. Tôi không nhịn được, cố tình trêu ghẹo anh:
“Vậy anh trai mau bổ sung thêm tiết nữa .”

Vừa dứt lời, trời đất đã đảo lộn, chỉ một giây sau tôi liền bị anh áp dưới thân mình.

“Tốt thôi, nay đừng mong bước chân xuống giường nữa.” Anh thấp cảnh cáo nguy hiểm.

Ngay lúc anh vừa cúi xuống, tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia lại một lần nữa vang lên.

Anh tối dừng lại, mặt đen như than nhấc máy lên, gằn :

“Trình Việt, tốt nhất là cô có quan trọng!”

nói vui vẻ của cô ấy vang lên rõ ràng trong điện thoại:

“Không phải chứ sếp, anh đừng nói với tôi là giờ này vẫn đang động phòng hoa chúc đấy nhé? nay có buổi đấu thầu mà!”

Trong mắt Tuân Khâm thoáng qua một tia bối rối, nhưng ngay lập lại trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Thì sao nào? Đấu thầu nhất định phải có mặt ông chủ à? Tôi bỏ tiền thuê cô làm chứ hả?”

Đầu dây bên kia lập im bặt, rõ ràng đã bị độ mặt dày đối của anh làm cạn lời.

Tôi lo lắng, hỏi anh:
“Anh không tới công ty thật sự không sao à?”

Tuân Khâm tiện tay vứt điện thoại lên đầu giường, quay lại ôm tôi vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng trấn an:

“Không sao đâu, bọn xử lý được.”

Tôi bật cười:

“Xem ra, thật sự có thể tin là anh không thích Trình Việt rồi.”

Trên đời này làm có người đàn ông nào lại bắt cô mình thích tăng ca làm việc thay mình, còn bản thân ở nhà ân ái với người cơ chứ?

Tuân Khâm hôn nhẹ lên trán tôi, vừa cười vừa véo nhẹ má tôi một :
“Bây giờ mới tin sao? Từ trước tới giờ, người anh thích vẫn luôn chỉ có một mình .”

Nói xong, anh đứng dậy mang dép, xoay người bước ra chuẩn bị bữa sáng tôi. Trên tấm lưng trần rắn chắc của anh, vẫn còn dấu vết tôi để lại tối qua.

Tôi híp mắt, vui vẻ ngắm nhìn tác phẩm trên lưng anh khi bóng dáng ấy khuất sau cánh cửa.

Lúc này, những dòng bình quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt tôi. Có điều màu chữ nhạt rất nhiều, yếu ớt như thể không còn sức lực vậy.

【Không ngờ tới lúc này, tiểu pháo hôi vẫn còn nghi ngờ nam chính thích nữ chính…】

【Haha, không nhìn thấy à, con tôi bị hành xác trâu bò rồi đây này.】

Tôi không kìm được, lẩm bẩm phản bác lại một cách uất ức:

“Chẳng phải đều do các người liên tục bảo với tôi rằng Trình Việt là ánh trăng sáng của anh ấy sao! Nếu không phải vì thế, tôi làm sao lại nghi ngờ chứ?”

17
Những dòng bình kỳ lạ dừng lại một lát, sau đó xuất hiện một dòng chữ lúc to lúc vẻ nghi hoặc.

【Cô… nhìn thấy được bình của tụi tôi hả?】

Tôi xấu hổ: “Thấy được suốt năm năm rồi.”

【Hả??】

【Cứu với! Thế bị lỗi rồi trời ơi!】

【Bình tĩnh , đâu phải lạ , nghe nói do từ trường hay đó mà.】

【Ủa, các bà không lên mạng à? Trên kia lâu lâu lại xuất hiện mấy vụ tương tự vậy rồi mà.】

【À, được rồi… Thế nên năm năm trước, cô bỏ trốn là bởi vì thấy tụi tôi bảo rằng nữ chính thật sự của Tuân Khâm là người đúng không?】

Tôi ngượng ngùng gật đầu nhẹ một .

“Nhân tiện tôi cũng muốn hỏi các người một . Tôi thấy rõ ràng Tuân Khâm và Trình Việt chẳng có chút mờ ám nào, sao các người lại chắc chắn cô ấy là ‘ánh trăng sáng’ của anh ấy vậy?” Tôi hỏi.

【Vì trên kênh này ghi rõ là nam chính Tuân Khâm & nữ chính Trình Việt mà. Nội dung thiệu còn nói kiểu tổng tài lạnh lùng bị nữ nhân viên cấp dưới vui vẻ hoạt bát cứu rỗi các thứ…】

【Còn phần thiệu của cô là pháo hôi đáng thương ngấp nghé anh trai kế đấy, bảo bối à.】

Tôi có chút bất an hỏi tiếp: “Vậy sau này có tiến triển theo kịch bản đó không?”

【…】

【Trời ơi là trời, lúc nào rồi mà cô cứ hỏi mấy câu khiến Tuân Khâm muốn chết thế này vậy?】

【Cưng à, dù tui mê nữ chính thật đó, nhưng mà nhìn kỹ xem, giữa Tuân Khâm với Trình Việt có chút tình cảm nam nữ nào không? Hai người đó còn trong sáng hơn cả thái giám cung nữ ấy…】

【Pháo hôi , tôi hiểu lo lắng của cô. Tuy thiệu ban đầu sẽ dự đoán sơ sơ cốt truyện tương lai, nhưng có một câu thế này: ‘Mệnh ta do ta chẳng phải do trời’. Nếu cô và Tuân Khâm mạnh mẽ chống lại vận mệnh an bài, thì phần thiệu cũng sẽ được thay đổi.】

“Vậy à? Thế bây giờ thiệu có đổi chưa?” Tôi tò mò hỏi.

【Cô thật sự muốn biết hả? Biết rồi coi chừng hối hận đấy nhé!】

Dòng bình này rõ ràng mang ý xấu.

18
Tôi hít sâu một , lấy hết can đảm nói: “Không sao! Các cô cứ nói , tôi chịu được mà!”

【Thật ra thì năm năm trước đã đổi rồi cô ơi!】

【Cô tưởng tại sao kênh này lại vắng vẻ như vậy chứ? Là tại fan nữ chính gốc bỏ hết đó, bởi vì nữ chính bị thay đổi giữa chừng rồi hahaha.】

【Những người còn ở lại đây đều chỉ là đang ôm một chút hi vọng nhoi chờ kỳ tích xuất hiện thôi.】

【Chậc, mà nói thật, chắc cả đời này cũng chẳng có kỳ tích nào nữa đâu.】

?!

“Các người bảo… nữ chính bị thay đổi từ năm năm trước rồi sao?!” Tôi kinh ngạc hỏi.

Tôi thật sự không tin nổi vào tai mình nữa.

【Đúng vậy đó cô bé! Thế mới nói nam chính đâu nhất định phải ở nữ chính ban đầu đâu.】

Tôi cảm thấy bối rối, liền hỏi tiếp: “Vậy bây giờ phần thiệu kênh đã được sửa thế nào rồi?”

【À thì… đổi cô đó. Từ pháo hôi đáng thương thích anh trai kế trở nữ chính, cùng tổng tài độc chiếm nhau trọn đời hahaha.】

【Giờ nam chính đổi người yêu đáng thương vừa nước, sau năm năm xa cách cùng nhau vượt qua sóng gió hạnh phúc bên nhau.】

Tôi nghe mà sửng sốt.

Vậy ra, ngay từ năm năm trước, số phận của tôi và anh đã âm thầm thay đổi rồi sao?

đang nói với ai thế?” Tuân Khâm lúc này bê một khay thức , bước vào phòng hỏi tôi.

Tôi lập giật mình, vội ngồi dậy: “Anh trai…”

Còn chưa kịp bước xuống giường thì hai chân đã mềm nhũn, tôi ngại ngùng ngã ngược trở lại giường.

Tuân Khâm nhìn thấy thế, lập cười lên cùng thích thú, bước tới ôm tôi vào lòng:

“Xem ra tối qua anh vẫn chưa đủ cố gắng rồi.”

Anh bưng đồ lại gần, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt anh cùng ấm áp. Anh cẩn thận đưa từng miếng thức thơm ngon bên môi tôi, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu.

Giờ phút này, anh chẳng có chút nào giống “tổng tài âm u đáng sợ” mà vẫn nói.

Tôi cắn một miếng đồ , nghịch ngợm quay sang phía những dòng bình kia nháy mắt một .

Các bạn phải tiếp tục xem cuối đó nha!

【Chậc, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc nhé!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương