Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
gái tôi để lại con bé 3 tuổi rồi đi du lịch.
tôi nghe phong phanh tin đó thì chạy trốn còn nhanh hơn tên lửa.
Đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì đứa cháu gái 3 tuổi đã được “chuyển phát nhanh” đến căn hộ độc thân bé xíu của tôi. Mở mắt ra là hai dì cháu trừng mắt nhau.
Nghe bảo là: “Con làm việc mà, tiện trông con bé luôn.”
Ba tuổi rồi, nhưng nghịch như quỷ, đến chó còn ngán.
Cháu tôi xinh lắm, mặt mũi đáng yêu, nhưng đúng kiểu “tiểu ác ma”. Đêm nào cũng khiến tôi mất ngủ.
Gi .t người còn gọn gàng dứt khoát, con bé thì khỏi dùng d/a o, nó hành tôi kiểu nhỏ giọt, mỗi tối rì rầm “hát ru” tai.
Sáng sớm năm giờ rưỡi, mắt díp lại mà vẫn phải bò dậy pha sữa, nấu cháo cho nó. Xong xuôi thì hai dì cháu lăn ra ngủ đến tận 6 giờ chiều.
Đúng sáu giờ tối, buổi họp lớp khốn kiếp kia đầu.
Tính ra cũng mười năm từ ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi thì đã chẳng còn nhớ rõ mấy đứa học, mà họp lớp thì ngoài thầy cô ra, chẳng qua cũng là màn khoe khoang trá hình.
Ai khoe túi hiệu, ai khoe xe xịn.
Chán đến phát ngấy.
Một đám người ngồi đó, khoe công việc, khoe lương lậu. Gọi là “tình học trò” thì chắc để tiện kéo nhau làm mai, giới thiệu mấy ông chồng vô dụng.
Tôi ngồi thừ ra trước bàn trang điểm, cùng từ bỏ ý định làm đẹp.
Lôi bừa một cái áo thun trắng bằng cotton cháu tôi bôi bẩn, phối thêm cái quần dài màu xám, mặt mũi để mộc, đến kem dưỡng cũng lười bôi, mắt thâm quầng rõ như gấu trúc mà vẫn lết ra khỏi .
À quên, tôi còn dắt theo đứa cháu 3 tuổi kia.
Nộp tiền cho một người, ăn phần hai người.
Tuyệt vời làm sao!
2
Vừa vào phòng, đập vào mắt tôi là những chiếc túi hàng hiệu được “vô tình” đặt trên bàn, logo quay ra ngoài rõ mồn một, rồi mấy gã cứ vạch áo khoe đồng hồ bạc tỷ lấp ló tay áo sơ mi.
Tôi vừa xuất hiện, ánh mắt bàn lập tức đổ dồn phía tôi, như thể đang cố moi lại hình ảnh tôi thuở cấp ba từ gương mặt hiện tại.
“Tiêu Tiêu, cậu cùng cũng đến rồi, mau qua ngồi!”
Phá vỡ bầu không khí trầm mặc là một cô gái xinh đẹp, nhiệt tình kéo ghế mời tôi ngồi.
Tôi ôm theo “con bạch tuộc” đang quấn chặt người – chính là đứa cháu gái – đi thẳng tới chỗ cô ấy.
Vừa ngồi xuống, bàn cạnh đã râm ran:
“ là con gái cậu à? Xinh quá đi mất, đôi mắt giống hệt cậu luôn!”
thì nghịch như quỷ, nạt thú cưng lẫn người, nhưng ra ngoài thấy người lạ là con bé im như thóc, rúc trong lòng tôi ngoan như mèo con.
“Ừ, đúng rồi.”
Thấy tôi thản nhiên gật đầu, cô ấy càng tươi hơn.
“ chồng sớm vậy sao? Ba đứa nhỏ đâu? Không phụ chăm con cùng cậu à?”
Tôi gắp miếng tôm hùm, hờ hững trả lời:
“Ly hôn rồi. Con đầy tháng thì chồng đã đầu lăng nhăng ngoài. Ra toà cãi nhau suốt một năm trời.”
Vừa dứt lời, tôi cảm giác mấy cái ghế cạnh như dịch ra xa tôi một chút.
Họ quay đầu sang chuyện cổ phiếu, ngân hàng này nọ, chẳng ai còn động đũa nữa.
Tôi thì thoải mái xoay bàn xoay, món nào thích là gắp, ăn không khách khí.
Một đĩa viên vừa được bưng – món khoái khẩu của tôi mỗi đến hàng này – tôi còn chưa kịp đưa tay xoay mâm thì cô gái mặc váy đen đã nhanh tay xoay đĩa viên qua kia.
“Trần Thuật, tôi nhớ cậu thích ăn viên mà, hàng này làm cũng ngon lắm, thử xem?”
Cái tên này… quen thuộc đến mức khiến mọi tiếng ồn xung quanh lập tức lặng đi. Tôi nghe thấy đúng cái tên đó.
Tôi đâm đâm mấy con tôm nhỏ trong bát, từ từ ngẩng đầu.
Trước mặt tôi là người trai cũ tôi “ thèm chóng chán” thuở cấp ba.
Nhưng bây giờ anh ta khác hoàn toàn cái hình ảnh học sinh áo sơ mi trắng năm nào.
Trần Thuật mặc vest đen, nghiêm chỉnh như vừa ra từ một cuộc họp hội đồng quản trị.
Mấy năm nay tôi cũng nghe bố tôi nhắc tới một công ty Internet nổi cùng cái tên Trần Thuật, nhưng tôi chẳng để tâm.
Ai mà ngờ, thằng nhóc nghèo năm xưa lại có thể thật sự đi tới ngày hôm nay.
“Không cần đâu.” – anh ta nói.
Ngón tay thon dài đặt bàn xoay, trông đẹp đến chói mắt.
Cho đến đĩa viên dừng lại trước mặt tôi, tôi dời mắt khỏi tay anh ta.
Chắc cô váy đen không ngờ Trần Thuật lại làm vậy. Mà thật ra tôi cũng không ngờ.
Nhưng mặt tôi dày, tôi gắp luôn một viên ăn ngon lành.
“Tiêu Tiêu này, trước hai người còn là couple, thì ra lúc đó cũng cùng thích ăn viên nhỉ.”
Tôi làm như không nghe thấy lời cô ta, vừa nhai viên vừa giả vờ tập trung vào món ăn.
Thật ra, người thích ăn viên chưa là Trần Thuật, mà là tôi.
Hồi còn học, mấy hôm căn tin giới hạn mỗi người được mua một phần, tôi hay nhờ trai mua hộ thêm – đương nhiên là cho tôi ăn.
Trần Thuật trả lời đó tôi cũng chẳng quan tâm, vì lúc này đứa cháu trong lòng đầu quậy rồi.
Tôi luống cuống móc bình sữa từ balo, nhờ nhân viên dẫn đi nước nóng.
quay lại, cái đứa đáng lý phải ngồi ngoan ngoãn chờ dì lại không thấy đâu.
“Bé này, Tiêu Tiêu!”
“Con bé dễ thương quá!”
Tôi ôm bình sữa, đi một vòng quanh bàn, cùng cũng thấy con nhóc đang bám chặt người ta, mặt tròn xoe áp đầu gối người ta…
Tôi gượng gạo ngẩng đầu – đứa cháu đang ôm không ai khác ngoài Trần Thuật.
3
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là Triệu Mặc Sênh, và Trần Thuật cũng chẳng phải Hà Dĩ Thâm.
Hồi đó chia tay, ai cũng tưởng tôi là người đá Trần Thuật.
Nhưng thật ra, câu “chia tay đi” là do anh ta nói trước.
Tôi thấy mất mặt, không tiện đi đính chính, nên cứ mặc người ta đồn.
Giờ nghĩ lại thấy buồn – sĩ diện thì có ích ?
Thế là tôi dày mặt tới, ôm đứa cháu đang dính chặt người ta.
“Phải gọi là chú nhé.” – tôi ôm con bé, nở nụ rạng rỡ với Trần Thuật.
Bữa tiệc hôm đó người khác ăn có ngon không thì tôi không biết, chứ tôi ăn đã đời, còn đút cho “tiểu tổ tông” mấy cái bánh trứng.
Lúc ra , màn “diễn” đầu.
thì “vô tình” chìa khóa xe tiền tỷ ra, chồng thì đeo đồng hồ xịn tới đón.
Còn tôi, dắt tay cháu gái, ngáp một cái thật dài.
“Có ai tới đón cậu không, Tiêu Tiêu? Không thì đi chung xe mình nhé?”
Lại là cô gái váy đen ban nãy – giờ tôi nhớ ra rồi, hình như là lớp phó môn Văn hồi xưa.
“Tôi có người đón rồi.” – tôi đáp tỉnh rụi.
Có lẽ cô ấy không ngờ tôi trả lời như vậy, hơi sững một chút.
“Vậy thì tốt. Tôi còn định nếu không có ai, sẽ đưa cậu . Cậu vẫn Tây Thành chứ?”
Mười năm trước, Tây Thành là biểu tượng của giới giàu. Nhưng giờ Bắc Thành là khu sầm uất, nên dĩ nhiên tôi đã chuyển đó.
Tôi lắc đầu, cảm ơn cô ấy.
Rồi lần lượt người rời đi, cùng còn lại tôi và cháu gái đứng chờ cửa.
Chú Cố – tài xế tôi – đang bận đón ba tôi. Xe đặt qua app thì kẹt nửa đường.
Tôi từ từ ngồi xổm xuống, chống cằm, kiên nhẫn chờ.
Một chiếc áo vest ấm áp phủ vai tôi từ phía sau.
Tôi ngoái đầu lại – là Trần Thuật.
“Để tôi đưa hai người .”
“Không cần đâu, thật sự có người tới đón rồi.” – tôi rút điện thoại, đưa cho anh xem màn hình gọi xe.
“Đã huỷ rồi.”
4
cùng thì tôi vẫn dắt “tiểu tổ tông” leo xe của Trần Thuật.
Tài xế đặt qua app vì chờ quá lâu nên tự hủy chuyến, không còn cách nào khác, tôi đành ngồi nhờ xe của anh ta.
Mười năm trôi qua, Trần Thuật vẫn như xưa, thậm chí còn đẹp trai hơn vài phần – lông mày rậm, mắt sáng, thêm một lần vẫn thấy tim rung rinh.
đoạn đường, hai đứa chẳng ai mở miệng. Cho đến xe dừng trước căn hộ nhỏ của tôi.
“Cậu à?”
“Tài sản duy nhất chồng cũ để lại sau ly hôn.” – tôi buột miệng đáp, rồi lập tức thấy hối hận. Liếc gương chiếu hậu, tôi muốn xem phản ứng của anh ta.
Nhưng Trần Thuật lại , hỏi ngược:
“Tiêu Tiêu, cậu biết mỗi lần nói dối mình sẽ có một động tác nhỏ không?”
Tôi làm sao mà biết bản thân có tật xấu nói dối?
Nhưng anh ta đã nói thế, chắc chắn từ lúc tôi vào bàn tiệc, từ câu đầu tiên, anh ta đã thấu tôi rồi.
“ ơi.”
Đứa nhóc trong lòng bỗng cất tiếng gọi, hai tay túm cổ áo tôi, tay vùng vẫy không yên.
Tôi chật vật khống chế con bé, chợt lóe ra một ý:
“Con bé ba tuổi, làm sao biết nói dối chứ?”
Tôi véo má nó một cái: “Gọi đi nào, gọi lại một tiếng nào?”
Tôi vò đầu tiểu tổ tông, thỏa mãn nghe thêm tiếng gọi “” nữa.
Xin lỗi yêu, cho mượn tạm con bé vài ngày nhé.
tôi ngẩng đầu , sắc mặt Trần Thuật đã lạnh lại, như phủ một lớp băng mỏng.
5
Tôi ôm cháu đứng Trần Thuật lặng lẽ lái xe rời đi.
Con nhóc vẫn quậy đạp trong lòng tôi. Còn xe của tôi – Tần Sắt – đang đỗ ngay phía trước.
Thì ra lúc nãy con bé nhận ra xe mình nên đầu gọi “”.
Tôi đặt nó xuống đất, nó lập tức lon ton chạy phía Tần Sắt.
Nuôi bao lâu chẳng thấy gọi tôi tiếng nào, vừa thấy bà bỏ nó đi du lịch thì lập tức dính , gọi ríu rít.
“Gặp rồi à?”
Tần Sắt đeo kính râm, bế con rồi tới gần tôi.
Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu cô ấy đang nói cái .
“Trần Thuật đấy, gặp trước rồi à? Anh ta thế nào?”
“Hả? Cái cơ…?”
“Gần công ty bố mình hợp tác với công ty của Trần Thuật. Nghe nói bố muốn giới thiệu cho anh ta. Nhưng mà nghe bảo trước anh ta thích một cô thời cấp ba, theo đuổi không được, đến giờ vẫn chưa có người yêu. cũng lớn tuổi rồi, thử xem?”
Bùm! Tôi như sét đánh.
Thử cái mà thử, thử phát là… chết ngay đấy à!
Thì ra cái hình tượng “gái đã ly hôn, có con riêng” của tôi trong mắt Trần Thuật – từ đầu đến – đều thấu rồi?
Thông tin của tôi, chắc đã được cái miệng ba tôi “truyền phát thanh toàn quốc” từ đời nào rồi.
“Họp lớp à? Hai người là cấp ba sao? Thế biết cô ‘bạch nguyệt quang’ năm xưa của anh ta là ai không?”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ , run rẩy giơ tay vào… chính mình.
“Là hả?”
Tần Sắt nhíu mày, liếc tôi từ đầu tới .
“Gu của anh ta cũng… đặc biệt thật đó.”
à, có cần dìm đến thế không đấy?!
6
cùng thì tôi cũng không thoát được – ba ngày sau buổi họp lớp, tôi áp giải đến trước mặt Trần Thuật.
Trước ra cửa, gái tôi – Tần Sắt – không quên dặn dò tới tấp, tôi phải trang điểm thật xinh rồi được ra đường.