Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Ngày ngày trôi qua như thế.
Cứ cách vài hôm, Tề Dục Vân lại đưa ngự y đến khám mắt cho Dung Kỳ An. Ngự y xem bệnh xong liền cáo từ, chỉ có hắn là nhất định lưu lại đến tận giờ ngọ, dùng bữa xong mới chịu rời đi.
Thậm chí, có lúc hắn còn tự mang theo nguyên liệu, chỉ đích danh món muốn ăn, khiến ta không thể nào từ chối cho được.
Thế nhưng cũng chính nhờ những lần tới lui như vậy, ta và Tề Dục Vân dần trở nên thân quen hơn nhiều.
Tuổi tác không chênh lệch là bao, lại thêm việc hắn năm lần bảy lượt kiên quyết không cho ta gọi là “Thất điện hạ” hay “Tề công tử”, một mực bắt ta gọi thẳng là “Dục Vân”, đến khi ta thuận miệng gọi thành quen thì cũng chẳng còn thấy ngượng ngùng gì nữa.
Cho đến một hôm, khi đang ăn cơm, hắn ăn nhanh hơn mọi người một chút, rồi ngồi ra nhuyễn tháp giữa sân, thao thao bất tuyệt.
Cuối cùng cũng khiến ta nhức đầu, bèn buột miệng gọi lớn:
“Dục Vân, có thể để cái miệng nghỉ một lát không?”
Chỉ thế thôi, hắn lập tức im bặt.
Ta bật cười lắc đầu, cúi xuống gắp thêm cơm và rau đưa đến bên môi Dung Kỳ An.
Nhưng lần này, chàng lại không mở miệng.
“Công tử, người no rồi sao?”
Ta hơi lo lắng nhìn vào bát chàng, vẫn còn nửa bát cơm chưa động đến. So với mọi khi, hôm nay chàng ăn ít hơn hẳn.
“Là do món ăn không hợp khẩu vị sao?”
Dung Kỳ An khẽ lắc đầu, rồi chống tay lên bàn, lần dò bước về phía phòng trong.
Chiều hôm ấy, tâm trí ta cứ rối bời, chẳng thể tập trung làm việc. Đến lúc Tề Dục Vân rời đi lúc nào, ta cũng hoàn toàn không hay biết.
Chiều xuống, ta lại bưng cơm vào phòng trong.
Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy Dung Kỳ An lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ vô cùng u buồn, thần sắc như nhuốm một tầng tịch liêu khó gọi thành tên.
Tim ta đột nhiên nhói lên, chẳng rõ vì sao.
“Công tử, bữa trưa người đã ăn không được bao nhiêu… có phải thân thể thấy khó chịu ở đâu không?”
Chàng quay mặt về phía ta, đôi mắt tuy vẫn là khoảng không vô định, nhưng ta lại thấy trong đó như chứa điều gì đó khiến ta bất giác hoảng hốt.
“Vì sao vậy?”
Giọng chàng vang lên – không cao, không gấp, nhưng mang theo một tầng nghi vấn trầm tĩnh, như lặng sóng giữa lòng sông sâu.
“Cái gì… vì sao?” – ta bối rối hỏi lại, đưa tay đặt mâm cơm xuống bàn, định rút tay về.
Nhưng cổ tay ta lại bị chàng nắm lấy.
Bàn tay ấy không mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng cho ta đường lui.
Lòng bàn tay chàng, so với thường ngày, dường như nóng hơn vài phần.
“Vì sao… nàng có thể gọi hắn là Dục Vân, mà lại không chịu gọi ta một tiếng ‘Kỳ An’?”
“Là bởi vì… ta đã thành kẻ phế nhân sao?”
Câu nói vừa dứt, một giọt lệ to lăn dài nơi khoé mắt chàng, rơi xuống.
Lệ kia rơi thẳng vào tim ta, khiến ta chợt luống cuống.
Tay chân luống cuống, miệng cũng chẳng biết nói lời nào, cuối cùng ta chỉ biết đưa tay lên, muốn giúp chàng lau đi giọt nước mắt ấy.
Bàn tay chạm lên khuôn mặt nóng hổi của chàng. Da chàng mịn màng, ấm áp, giọt nước mắt nóng rẫy ấy tan chảy trong lòng bàn tay ta – như một lời nhắc nhở rằng ta vừa làm một điều vượt quá phép tắc.
Ta muốn rút tay lại. Nhưng đúng lúc ấy, bàn tay kia của Dung Kỳ An đã siết chặt lấy tay ta.
Chàng kéo tay ta từ má mình xuống, chậm rãi dừng lại bên môi.
Ngay nơi lòng bàn tay còn ươn ướt vệt lệ, chàng dùng đôi môi của mình… nhẹ nhàng cọ sát.
Toàn thân ta bỗng run lên từng hồi, xương cốt như mềm nhũn, gần như không thể giữ nổi tư thế đang ngồi.
Cho đến khi—
Một giọng nói vang lên ngoài cửa, lạnh lùng như một xô nước lạnh dội thẳng vào tim.
“Hai người… đang làm gì?”
9.
Ta giật mình bật dậy, vội rút tay về, hoảng loạn chỉnh lại tóc tai và y phục vốn dĩ vẫn còn nguyên vẹn – hệt như kẻ trộm bị bắt gặp tại trận, vừa chột dạ vừa luống cuống.
Ánh mắt ta lập tức nhìn về phía cửa – nơi Tề Dục Vân đang đứng, trên tay ôm một bó hoa dại to đến nỗi che gần nửa người.
“Ngươi… ngươi không phải đã về kinh rồi sao?”
Câu hỏi chưa dứt, hắn đã ném cả bó hoa xuống đất, những cánh hoa bị dẫm nát dưới gót giày.
Hắn sải bước tới trước mặt ta, vung tay ôm lấy ta ngang hông, không nói không rằng liền nhấc bổng lên, quay người bước thẳng ra khỏi phòng.
Đến khi ta kịp hoàn hồn, cả hai đã ra đến giữa sân.
“Ngươi… ngươi thả ta xuống ngay! Làm thế này… làm thế này còn ra thể thống gì nữa?!”
“Thể thống?”
Hắn bật cười, tiếng cười đầy giận dữ và khinh bạc.
“Ngươi còn biết đến hai chữ ‘thể thống’? Vậy lúc ngươi ở bên Dung Kỳ An, tay trong tay, mắt trong mắt, gọi hắn là ‘công tử’, đút cơm đút canh… thì thể thống ở đâu?”
Đây là lần đầu tiên hắn không gọi “Dung Kỳ An” bằng hai tiếng “thầy”, mà là trực tiếp xưng tên.
Cũng là lần đầu, hắn để lộ hết tất cả ghen tuông trong lòng ra ngoài.
Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi cổng viện, một giọng nói trầm tĩnh vang lên từ phía sau.
Chỉ bốn chữ.
“Điện hạ, xin dừng bước.”
Tề Dục Vân sững lại, nhưng vẫn chưa chịu buông ta xuống.
Ta quay đầu nhìn về phía cửa – Dung Kỳ An đứng nơi đó, ánh trăng bạc rọi xuống từ mái hiên, như dát lên thân hình chàng một tầng ánh sáng mờ ảo, thần thánh mà tịch liêu.
“Nếu ta không chịu thì sao?”
Tề Dục Vân vẫn không quay đầu lại, đứng ngay nơi ngưỡng cửa, chỉ cách vài bước là có thể rời đi, nhưng hắn lại không sao nhấc nổi chân lên.
Dung Kỳ An chỉ nhàn nhạt nói:
“Giang sơn và mỹ nhân, bên nặng bên nhẹ, chọn ai bỏ ai… chẳng phải điện hạ sớm đã có đáp án rồi sao?”
Ta không nói gì, chỉ nín thở lặng im, dõi theo hai người trong màn đối thoại không lời – một người đứng trong ánh trăng, một người đứng trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, Tề Dục Vân rốt cuộc cũng nới lỏng vòng tay.
Ta nhân cơ hội ấy bước xuống đất, lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người chúng ta.
Hắn nhìn ta, ánh mắt không còn là kiêu ngạo ngang ngược thường ngày, mà là thứ cảm xúc… ta chưa từng thấy bao giờ – mông lung, mất phương hướng, và… đau thương.
“Ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy.”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng cực kỳ rõ ràng.
“Thầy nói đúng. Ta… sớm đã đưa ra lựa chọn.”
10.
Chuyện xảy ra đêm ấy, chúng ta ngầm hiểu mà không ai nhắc lại.
Tề Dục Vân vẫn cách vài ngày lại ghé qua, chỉ là không rõ từ khi nào, hắn không còn mang ngự y theo nữa – thay vào đó là một tiểu đồng thân cận, tay ôm đầy văn thư sổ sách, mỗi lần vào phòng cùng Dung Kỳ An là ngồi đến tận mấy canh giờ.
Tuy hai người họ chưa từng đuổi ta ra ngoài, nhưng ta sống trong phủ nhiều năm, tự biết lúc nào nên ở, lúc nào nên lui. Những khi họ bàn việc, ta liền rời viện, đến gốc cây lớn trong thôn cùng mấy bà mợ tuổi đã cao trò chuyện.
Chuyện trò phần lớn đều là việc nhà vụn vặt, dâu thảo mẹ chồng, mùa màng chợ búa. Buổi chiều về, ta kể lại đôi ba chuyện cho Dung Kỳ An nghe – có vẻ chàng rất thích, lúc nào nghe cũng mỉm cười nơi khóe môi.
Chỉ đến khi ta kể rằng bà Vương trong thôn đang định mai mối ta với đứa cháu trai của bà ấy, nụ cười bên môi chàng mới hoàn toàn biến mất.
“Vậy nàng đáp thế nào?”
Ta tự nhiên là từ chối ngay tại chỗ.
Chỉ là sau đó, chẳng hiểu sao, trong lòng lại sinh ra chút cảm giác khó gọi tên.
“Ta cũng không rõ nữa,” ta vừa cẩn thận quan sát sắc mặt chàng, vừa khe khẽ nói tiếp, “bà Vương bảo ta cũng không còn nhỏ, bằng tuổi ta, bà đã có hai đứa con rồi. Nghe bà nói vậy, trong lòng ta không hiểu sao lại thấy có chút nôn nóng.”
Dung Kỳ An chẳng hề lộ vẻ gì khác lạ, đến khi nghe ta nói mình cũng có hơi gấp gáp, chàng còn khẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình.
“Đã là muộn rồi, thì chậm thêm một thời gian cũng có sao đâu.”
Nụ cười của chàng vẫn dịu dàng, chầm chậm nói:
“Huống hồ, phàm phu tục tử trong thôn… cũng chẳng xứng với nàng.”