Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại

Phiên ngoại – Dung Kỳ An

1.

Về ta, người đời có vô vàn lời tán tụng.

Nào là: tài hoa xuất chúng, khí chất ôn nhuận như ngọc, phẩm hạnh đoan chính.

Chỉ có ta mới thực sự rõ… mình là hạng người ra sao.

Lành nghề đấu trí, khéo dùng tâm kế.

Cái gọi là “quân tử ôn hòa” mà người đời hay ca tụng, chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc ta khoác lên – để che đi những thủ đoạn ta sẵn sàng dùng đến khi chưa đạt được mục đích.

Và cả… tham vọng quyền lực, danh vị mà ta chưa từng che giấu nổi trong đáy mắt.

Ta chưa từng tin rằng… sẽ có ai thật lòng yêu một kẻ như ta.

Và một kẻ như ta – cũng chẳng thể nào đem lòng yêu thương ai một cách trọn vẹn, không phòng bị.

Khi biết tin Thái tử ngang nhiên cướp dân nữ giữa chốn đông người, đánh chết cả song thân của nàng ấy chỉ vì dám ngăn cản, ta đã hạ quyết tâm – vì lê dân trăm họ, vì xã tắc giang sơn, Thái tử… tuyệt đối không thể trở thành thiên tử tương lai.

Nhưng ta cũng rõ hơn ai hết, Thái tử là con trai duy nhất của tiên hậu.

Mà tiên hậu năm xưa cùng đương kim hoàng thượng là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm đến mức… nàng chết đi cũng là lúc hoàng thượng yêu nàng nhất.

Muốn động đến căn cơ của Thái tử, khó như lên trời.

Huống chi, triều đình lúc ấy, Thái tử cùng Tam hoàng tử thế lực tương đương, tạo nên thế giằng co quái dị – muốn phá vỡ, trừ phi… có biến cố lớn xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta chọn… dùng chính mình làm mồi.

Chỉ có tự mình bước vào bàn cờ, mới có thể giành được nửa phần thiên mệnh.

Thầy dạy Thái tử là người khác, còn ta – đương nhiên bị nhìn thành người của phe Tam hoàng tử.

Bản tấu liệt kê chi tiết tội trạng của Thái tử, càng khiến cho nhận định ấy trở thành sự thật hiển nhiên.

Bị cách chức, bị tịch biên gia sản, bị nhốt vào đại lao… từng bước, từng bước đều nằm trong toan tính của ta.

Chỉ là…

Ta không ngờ được cú đẩy vô tình của ngục tốt, khiến đầu ta đập mạnh vào tường đá, đôi mắt mù lòa.

Lần đầu tiên trong đời, ta hoảng sợ.

Lần đầu tiên, cảm thấy ván cờ vượt khỏi tầm tay.

Dù trong lòng run sợ đến nhường nào, ta vẫn buộc phải giả vờ bình thản, làm như mọi thứ đều trong kế hoạch, đều trong tay.

Bởi ta biết – trong ngục này, khắp nơi đều có tai mắt của các phe cánh.

Chỉ cần ta để lộ ra một tia yếu đuối, thì ngay lập tức… ta sẽ bị xem như con cờ vô dụng, vĩnh viễn bị nhốt lại đây đến hết đời.

Tam hoàng tử cho người vào thăm, đưa cơm canh đầy đủ, tắm rửa thay y phục… để thử xem ta có dám tin hắn hay không.

Ta lấy hành động đáp lại – ăn, ở, nhận – để hắn tin tưởng ta thật lòng theo phe hắn.

Cuối cùng, hắn cũng giúp ta ra khỏi lao ngục.

Không ai biết… khoảnh khắc bước chân ra khỏi đại lao, lòng ta rối bời, hoảng loạn.

Thế giới trước mắt ta, chỉ một mảnh đen đặc.

Tương lai phía trước, hoàn toàn vô định.

Giữa mảng tối mịt mù ấy, nàng xuất hiện.

Nàng tự xưng là Đào Vân, tỳ nữ từng hầu hạ trong phủ ta năm xưa.

Từ nhỏ ta đã “một lần nhìn, cả đời nhớ”, những chuyện đã qua khắc sâu như đẽo vào đá, huống hồ nàng lại là người sống sờ sờ trước mắt.

Dẫu vậy, trong lòng ta vẫn nhen nhóm ngờ vực.

Không phải vì nàng để lộ điều gì khả nghi, mà do ta vốn quen ngờ tất cả sự vật trên đời.

Cho đến khoảnh khắc nàng đứng chắn trước mặt ta, thay ta lên tiếng giữa chốn người xầm xì…

Giây phút ấy, kẻ suốt nửa đời chỉ biết toan tính như ta lần đầu khát khao được tin cậy, muốn dựa vào một người.

2.

Trong cung có mười hoàng tử. Ngoài Thái tử và hai vị ấu hoàng tử, tám người còn lại đều từng là học trò của ta.

Ta không ngờ, người đến đón ta rời ngục chỉ có Thất hoàng tử Tề Dục Vân – kẻ xưa nay bị coi là bướng bỉnh nhất.

Ý định phò tá hắn nhen lên từ đó, song ta còn phải dò xét, nên trước mắt lặng lẽ theo Đào Vân về căn tiểu viện ngoài thành.

Chỉ đổi một tiếng “công tử” mà nàng thẹn thùng đến mức vội vã chạy đi – dáng vẻ ấy khiến lòng ta khẽ mềm.

Kỳ thực, ngay sau khi nàng đi khỏi, đôi mắt ta đã đột ngột khôi phục ánh sáng.

Khôi phục quá bất ngờ, đến mức ta lỡ tay làm vỡ chén trà, cắt vào đầu ngón.

Nàng trở về, vội vã xử lý vết thương. Ta định thú thật, nhưng nhìn nét lo lắng của nàng, lời tới miệng lại nuốt xuống.

“Nếu ta nói đã nhìn thấy, e rằng nàng sẽ lập tức tìm cớ tiễn ta đi…”

Ta không muốn liều lĩnh đánh cược. Thế nên, ta… giả mù thêm một đoạn đường, chỉ để được ở lại bên nàng.

3.

Ta lấy lý do ấy để tự thuyết phục bản thân — rồi cứ thế mà bám lấy nàng, không rời.

Mãn Hương Các, Thiên Hương Viện, Vạn Sự Trai – những nơi phức tạp nhất, thông tin linh thông nhất trong kinh thành – đều là tai mắt của ta.

Trong triều, những kẻ nay còn vô danh nhưng mai sau có thể trở thành rường cột, phần lớn đều là bằng hữu ta âm thầm bồi dưỡng.

Từ hoàng thượng, đến tiểu thiếp trong phủ của một viên quan – bí mật của họ, ta đều rõ như lòng bàn tay.

Ta yêu cảm giác mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay mình – và ta cũng giỏi nhất chính là việc đó.

Cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Tam hoàng tử càng lúc càng căng thẳng. Đến cả cơn giận sấm sét của hoàng thượng cũng không thể dập tắt thế lửa đang âm ỉ.

Không ai ngờ rằng – kẻ đứng sau bày cờ thao túng ấy, lại đang ẩn mình nơi căn tiểu viện heo hút ngoài thành, gửi đi mệnh lệnh và tình báo chỉ bằng vài cánh bồ câu.

Ban đêm, ta nắm trong tay đại cục triều đình.

Ban ngày, ta giả bộ làm một phế nhân vô năng, yên lặng hưởng thụ sự chăm sóc và dịu dàng của Đào Vân.

Phải, ngay từ khoảnh khắc ta khôi phục thị lực – ta đã biết, nàng yêu ta.

Ánh mắt nàng quá đỗi trong sáng, chẳng thể giấu được lớp tình cảm cuồn cuộn phức tạp bên trong. Dù nàng có cố che đậy đến đâu… cũng vẫn quá dễ để ta nhìn ra.

Ta thường nghĩ: sao lại có người đơn thuần, trong suốt đến như vậy?

Nhưng về sau, ta lại bắt đầu nghĩ một chuyện khác:

Trên đời này… sao lại có người… yêu ta đến thế?

Một kẻ như ta – tâm cơ sâu nặng, hai tay đầy máu tanh, cả đời không ngừng lợi dụng và phản bội người khác…

Ta có xứng đáng với tình yêu rực rỡ mà trong trẻo như vậy không?

Nếu lúc đầu ta giả mù, chỉ để tìm một nơi dung thân, chờ thời nổi dậy…

Thì chẳng rõ từ lúc nào… ta giả mù là vì… không dám rời khỏi nàng.

Khi ta nhận ra –

chỉ vì nàng gọi Thất hoàng tử bằng một tiếng “Dục Vân”,

mà suýt nữa ta đã mất hết lý trí, nảy sinh ý niệm

muốn lật ngược toàn cục, đổi người phò tá…

Lúc ấy… ta rốt cuộc đã hiểu rõ một điều.

Ta… đã yêu nàng rồi.

4.

Ta đã thẳng thắn nói hết với Tề Dục Vân.

Về năng lực của ta, về kế hoạch của ta, về từng nước đi trong ván cờ thiên hạ.

Cuối cùng, ta nói với hắn:

“Khi phải chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, ngươi chỉ có thể chọn một.”

Không ngoài dự liệu — hắn chọn giang sơn.

Ngươi thấy không?

Ta luôn có thể đoán chính xác lòng người.

Tề Dục Vân – sinh mẫu xuất thân hèn kém, được nuôi lớn bên gối Quý phi.

Ban đầu, Quý phi còn xem hắn như ruột thịt, hết lòng yêu thương.

Nhưng về sau khi bà ta sinh được con ruột, lại nảy sinh ý định độc ác: đầu độc Dục Vân.

Ta sớm đã nhìn thấu chuyện này.

Ẩn sau vẻ ngoài bất cần, vô tâm vô phế của hắn… là khát vọng quyền lực đến tuyệt đối.

Khát vọng ấy rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn giữ được sự thông minh và bản tính thiện lương.

Chính vì vậy – sau khi điều tra kỹ càng, ta chọn hắn làm minh quân tương lai.

Vậy là chúng ta nhất phách song thành.

Kẻ hợp người thuận, cùng bắt tay thúc đẩy cục diện triều chính

từng bước, từng bước, tiến về đúng hướng như trong kế hoạch đã định.

5.

Ta chưa từng nghi ngờ tình yêu của Đào Vân dành cho ta.

Chính bởi thế… ta vẫn chưa vội đặt lên nàng dấu ấn thuộc về riêng ta.

Cho đến một hôm — nàng nói với ta, nàng đang phân vân có nên gặp gỡ cái kẻ cháu bà Vương nào đó không biết từ đâu chui ra.

Ta biết, nàng chỉ đang dò xét ta.

Nhưng dù là thế — tim ta vẫn hỗn loạn, không sao khống chế nổi.

Cảm giác mất kiểm soát, một lần nữa trỗi dậy.

Ta biết — ta không thể chờ thêm nữa.

Ta lập tức chuẩn bị hôn lễ, nhanh đến mức kinh người.

Thậm chí… còn khiến Tề Dục Vân dùng dược kéo dài hơi tàn của tiên đế vài ngày —

chỉ vì sợ nếu tiên hoàng băng hà, cả triều đình phải giữ tang ba năm,

ta lại phải đợi thêm ba năm mới được cưới nàng.

Mạo hiểm ư?

Đáng giá.

Ta đã… cưới được nàng.

Cả đời này, ta sống khiêm tốn, không thích phô trương.

Nhưng riêng chuyện cưới nàng, ta hoàn toàn phá lệ.

Ta cố ý làm rình rang, huyên náo cả mười dặm.

Chỉ hận không thể dán cáo thị khắp thiên hạ, lớn tiếng tuyên bố:

“Nàng – là người của ta.”

Đêm tân hôn.

Nhìn vào đôi mắt nàng – ánh nhìn ấy mang theo tình cảm mãnh liệt, nóng rực, không hề che giấu.

Tảng đá treo nơi cổ họng ta cuối cùng cũng được đặt xuống.

Nàng đã là người của ta.

Về sau…

cũng chỉ có thể là người của ta.

Thật tốt biết bao.

-Hoàn-

Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖

Tùy chỉnh
Danh sách chương