Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Sau khi hẹn trong nhóm, tôi tối 8 giờ đến nhà chủ nhà tầng 602, đơn nguyên 3 tòa 8.
Mở cửa là một chàng trai trẻ tên Lưu Chí Bình.
Anh chịu trách nhiệm tập hợp chủ nhà trong đơn nguyên bàn việc thang máy, được gọi là trưởng nhóm.
“Là đây, người chịu trách nhiệm lắp thang máy, chị Vương Tiểu Tiểu, sống ở tòa 1, đơn nguyên 1, tầng 601. Công ty vợ chồng họ ở đường Bình Giang.”
Lưu Chí Bình giới thiệu tôi với các chủ nhà.
“Hôm nay tôi đặc biệt mời mọi người họp bàn chi phí lắp thang máy.”
Tôi chào mọi người, chưa kịp nói gì thì một bà trung niên tóc xoăn, ăn mặc thời trang bỗng hỏi tôi:
“Tôi nghe nói người tòa 1, đơn nguyên 1 không cho vợ chồng chị làm, bảo tìm người khác lắp, còn nói các chị tham tiền… chuyện gì vậy?”
Cả phòng bỗng im lặng, Lưu Chí Bình nhìn tôi ngượng ngùng, định giải thích, tôi lên tiếng trước.
“Tôi báo giá 450 triệu, dùng vật liệu loại tốt, thợ đều quen tay, tiến độ 4 tháng, tôi đảm bảo giá đó gần như không lời.
Tòa 1, đơn nguyên 2, anh Dương báo giá 350 triệu nhưng vật liệu và tiến độ không bảo đảm. Các chị có thể xem thang máy bên đó vừa hoàn thành, mất gần một năm lắp, tôi với chồng làm thang máy lâu năm, thấy có nhiều nguy cơ an toàn. Nhưng chỉ tôi và chồng nói thì các chị không tin. Đơn giản là họ nghe bà Lý tầng 801, đi tìm anh Dương làm, chỉ vì giá rẻ.”
“Tòa 1, đơn nguyên 2 lắp lâu lắm, còn dừng vài tháng, lắp gián đoạn mất gần một năm mới xong.”
“Thang máy bên đó, cầu đi bộ hai bên chỉ có lan can đơn giản, tôi còn lo con tôi nghịch ngợm sẽ rơi.”
“Tôi thấy thang máy khu khác có cửa kính và lan can hai bên, mưa gió cũng không sao, không lo trẻ con nghịch rơi.”
…
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Thế này, tôi nghĩ mọi người không thể quyết ngay, các chị có thể theo dõi tình trạng thang máy tòa 1, đơn nguyên 2 đã, bàn kỹ rồi hẵng quyết. Dù làm với ai cũng được, tôi không ép, mua bán là tự nguyện.”
Tôi nói xong, đứng lên chuẩn bị về.
Lưu Chí Bình tiễn ra cửa.
“Xin lỗi chị Vương, làm chị phải đi vất vả.”
“Không sao, mua bán tự nguyện, chi phí lắp thang máy cũng không nhỏ.”
Chào Lưu Chí Bình xong, tôi về nhà.
Lắp thang máy là chuyện của cả đơn nguyên, ai cũng có ý kiến riêng, giá chúng tôi và anh Dương chênh nhau 100 triệu, không thể chỉ nghe tôi rồi quyết, nên cho họ thời gian đồng thuận.
5
Sáng tôi đi làm ra cổng, bị bà Trần tầng 2 và anh Dương chặn lại.
“Chị nói thang máy của chúng tôi có nguy cơ an toàn?”
Bà Trần đứng ở cửa ra vào, giờ cao điểm nhiều người đi lại, giọng bà to khiến nhiều người dừng xem.
“Tôi nói sao?”
Tôi không nhún nhường, nhìn thẳng bà Trần.
“Chị có chứng cứ không? Bịa đặt có thể bị phạt!”
“Tôi dám gọi bên thứ ba kiểm tra, xem các chị có dám không?”
“Chúng tôi không sợ, chị gọi đi! Chân thật không sợ…”
Bà Trần chưa nói hết câu thì anh Dương kéo tay bà, bà đang nóng giận không để ý.
Anh Dương gọi bà Trần sang một bên thì thầm nhiều điều, rồi quay lại nói với tôi:
“Người dân sáng suốt, thang máy tòa 2 bên tôi dùng tốt, không cần kiểm tra thêm.”
Tôi cười nhạo, bà Trần thấy không còn lý do, kéo anh Dương đi.
Chiều tôi nhận được tin nhắn của ban quản lý:
“Cô Vương, khi nào có thể đến ban quản lý? Có việc gấp.”
Nhớ lại cảnh bà Trần chặn sáng nay, tôi thấy không ổn, trả lời rồi đến ban quản lý ngay.
Quả nhiên, tôi thấy bà Lý và bà Trần đang thuyết phục nhân viên, vận động họ.
“Các anh chị quản lý không biết vợ chồng họ thế nào sao? Họ đã tham tới 100 triệu rồi!”
“Đúng! Chị ấy đã sợ nên trả lại tiền cho chúng tôi!”
“Như thế các anh chị có yên tâm giao toàn bộ dự án lắp thang máy cho họ không?”
“Anh Dương bên tòa 2 làm nhanh, tốt mà lại rẻ, các anh chị xem thang máy tòa 2 vẫn dùng tốt.”
…
Tôi đã chuẩn bị trước, ghi âm lại và ngay trước mặt họ báo cảnh sát.
6
Bà Trần cảm thấy tình hình không ổn, lao tới giật điện thoại của tôi, tôi tránh kịp.
Tôi nhanh chóng báo xong địa chỉ rồi cúp máy.
Ai ngờ hai bà ấy vẫn không buông tha, định ra tay với tôi.
“Đồ con đàn bà hạ tiện, lại còn báo cảnh sát! Tôi nói đều là sự thật, mày báo có ích gì!”
“Vậy thì đợi cảnh sát đến rồi tính!”
Bà Trần là người đầu tiên lao vào túm tóc tôi, bà ấy người to lớn, sức mạnh cũng không nhỏ.
Bà Lý chắn đường tôi, tôi bị bà Trần bắt đúng lúc, tóc bị kéo đau nhói.
Bà còn tranh thủ nắm lấy cánh tay tôi, để lại nhiều vết xây xước chảy máu.
Bà Lý giữ tay tôi, không cho tôi động đậy.
Nhân viên ban quản lý vội tới can ngăn, vài người kéo chúng tôi ra, mới tách được ra.
Cảnh sát đến, thấy hiện trường hỗn loạn.
“Các người ai là người động thủ trước?”
Tôi chỉ vào bà Trần:
“Chính bà ta là người túm tóc tôi trước!”
“Bịa đặt!”
Nói rồi còn muốn lao vào đánh tiếp, bị cảnh sát kìm lại.
“Có camera giám sát, có thể kiểm tra!”
Nhân viên ban quản lý nói.
Cảnh sát kiểm tra camera, phát hiện đúng bà Trần là người động thủ trước, tôi chưa có phản kháng.
Cảnh sát đưa cả ba chúng tôi đến đồn.
7
Tôi làm giấy xác định thương tích.
Cảnh sát yêu cầu hòa giải, tôi đề nghị bồi thường 5 triệu, bao gồm chi phí khám chữa và tổn thất tinh thần.
Bà Trần và bà Lý đều không đồng ý.
“Vết thương mấy cái ấy có cần đến 5 triệu? Thật nực cười!”
Bà Trần phun nước bọt về phía tôi.
Cảnh sát gõ bàn:
“Chú ý thái độ, giờ là lúc hai bên thương lượng.”
Tôi nhìn vẻ kiêu căng của bà Trần, từng chữ nói rõ:
“Nếu các bà không muốn thương lượng, tôi sẽ kiện các bà, lúc đó số tiền bồi thường không chỉ dừng lại ở đây, có thể còn phải vào tù.”
“Tôi không tin đâu, giờ chị có sao đâu, chỉ vài vết xước, mà là chị vu khống tôi, tôi mới phải động thủ.”
Tôi vứt giấy xác định thương tích lên mặt bà ấy, bật luôn cả đoạn ghi âm.
“Tôi có bằng chứng trong tay, ai vu khống rõ ràng trong đoạn ghi âm rồi.”
“Tôi không vu khống, tôi nói đều là sự thật!”
“Vậy giờ ta bàn kỹ, ai vu khống ai, cảnh sát cũng có mặt, để họ phán xử.”
Cảnh sát gõ bàn thêm lần nữa:
“Một điều một điều, đánh nhau là các bà động thủ trước, nên phải thương lượng với cô Vương. Nếu cô Vương không đồng ý, cô ấy sẽ kiện ra tòa, lúc đó không chỉ phải bồi thường, mà còn có thể chịu án phạt.”
Cảnh sát nói xong, bà Trần mới ngập ngừng nhìn bà Lý.
Hai bà thì thầm rồi cuối cùng đồng ý.
“5 triệu cao quá, tôi thấy tiền khám cũng chẳng nhiều, thôi 3 triệu, hòa giải rồi về.”
Tôi đoán trước sẽ phải mặc cả, 3 triệu cũng được.
“Được rồi, mệt mỏi lâu rồi, tiền này các bà, ai chịu?”
Bà Trần nhìn bà Lý.
“Chúng tôi mỗi người một nửa, dù sao bà cũng động tay động chân rồi.”
Bà Lý trợn mắt nhìn bà Trần:
“Này, bà nói gì vậy? Tôi rõ ràng đến giúp bà, giờ phải bồi thường còn bắt tôi trả tiền? Sao lại thế?”
Hai bà sắp cãi nhau thì điện thoại bà Trần reo.
“Alo! Gì cơ? Có chuyện sao? Tôi tới ngay!”
Bà đứng dậy, cúp máy định đi.
Cảnh sát giữ lại:
“Bà chưa được đi đâu, chuyện chưa giải quyết xong.”
Bà Trần hốt hoảng đổ mồ hôi, không tranh cãi với bà Lý nữa, chuyển cho tôi 3 triệu rồi vội đi.
Tôi cảm thấy không ổn, đúng lúc nhóm đơn nguyên 1 có tin nhắn, mở ra xem:
“Thang máy đơn nguyên 2 gặp sự cố, hình như có người bị thương.”
8
Khi tôi đến hiện trường, thấy rất nhiều người tụ tập quanh thang máy đơn nguyên 2.
“Quả thật là tai họa, thấy người kia đầu đầy máu, vừa được xe cứu thương đưa đi.”
“Nói thang máy bất ngờ mất kiểm soát rơi từ tầng 7, người đàn ông bị chấn thương đầu, lúc cứu ra đã bất tỉnh.”
“Chẳng trách thang máy bên đó rẻ hơn tòa 1 tới 100 triệu, vừa làm xong đã hỏng, chắc chắn có vấn đề!”
…
Tôi nghe mọi người bàn tán, hiểu đại khái sự việc.
Anh Dương và đội thi công kiểm tra thang máy, bà Trần đứng một bên, bị mọi người chỉ trỏ.
Người chỉ trích lớn tiếng nhất lại là bà Lý.
“Thang máy các người quả nhiên có vấn đề, nên rẻ hơn 601 nhà hai vợ chồng kia 100 triệu. Tôi nói các người rẻ là có lý! Gian lận vật liệu!”
Bà Trần vẫn tỏ thái độ cứng rắn.
“Đừng bịa đặt! Cháu tôi đang kiểm tra, chưa chắc do thang máy, có thể người kia tự té, va đầu.”
“Đến lúc này rồi còn nói dối, tôi còn giúp bà đi vận động ban quản lý giao thầu lắp thang máy, giờ mới biết tin, thật là sai lầm!”
“Nếu không phải bà lấy tiền của tôi, bà có giúp tôi không? Tôi còn lưu chuyển khoản đây!”
…
Họ cãi nhau to tiếng bên thang máy, bà Trần còn tố bà Lý nhận tiền.
Trước đó, thang máy đơn nguyên 1 thành công ký hợp đồng, bà Trần đã đưa bà Lý 20 triệu, hứa nếu giúp được hợp đồng toàn khu sẽ cho thêm 5% hoa hồng.
Khi hai bà chuẩn bị đánh nhau thì một nhóm người lao vào.
Là người nhà của người đàn ông gặp nạn, họ không nói gì, cầm gạch lao vào bà Trần và đội thi công.
Bà Trần đang cãi nhau với bà Lý, không đề phòng bị gạch đánh trúng mặt chảy máu.
Bà Lý tái mặt sợ hãi, chạy nép một bên.