Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 7
Mãi đến trưa sau, Chu Thời Dạ mới mơ màng tỉnh lại.
Ý thức anh hoàn toàn hồi phục, câu đầu tiên bật ra miệng… là về Tô Khải Dao.
“Ca phẫu thuật của cô ấy thuận lợi chứ? Cô ấy thế rồi? Đã tỉnh ?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, Nguyễn Thanh Ảnh — người đã thức trắng cả đêm — chỉ gật đầu, giọng khàn khàn:
“Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi thêm vài tháng là ổn.”
vậy, tảng đá trong lòng Chu Thời Dạ cuối cùng cũng xuống.
anh không yên tâm, vén chăn định xuống giường để tự mình tới xem.
Nguyễn Thanh Ảnh khuyên thế anh cũng không , cuối cùng phải nhờ y tá tới truyền dịch mới giữ anh lại được.
Anh nhìn túi dịch truyền to tướng, trong mắt hiện lên sự nôn nóng, cả đầu đều lo cho Tô Khải Dao.
Suy nghĩ một hồi, anh nhìn sang giỏ cây trên tủ, cuối cùng tìm ra một cái cớ:
“Thanh Ảnh, qua anh gọi cho bố mẹ Tô Khải Dao rồi, đã bay về trong đêm, chắc giờ đang ở bệnh viện. Em giúp anh giỏ cây này sang đó chào hỏi, tiện xem hình của cô ấy thế .”
Nguyễn Thanh Ảnh lặng lẽ nhìn anh, rất lâu sau mới khẽ đáp:
“Ừ.”
Cô xách giỏ cây, rời bệnh.
của Tô Khải Dao nằm ở tầng trên.
Nguyễn Thanh Ảnh vừa định gõ cửa, thì phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Qua khe cửa, cô thấy Tô Khải Dao đang nép trong lòng một người đàn ông xa lạ, giọng nói mềm mại đầy mật ngọt:
“Anh A Diễn, phải anh nói sẽ dẫn em về gặp bố mẹ sao? Sao nay chỉ đến một mình vậy?”
“Anh vốn định đưa bố mẹ tới, em vừa phẫu thuật xong, thời điểm này không thích hợp. Chờ em xuất viện, anh sẽ đưa em về ra mắt, được không?”
tới đây, bàn tay Nguyễn Thanh Ảnh bỗng siết chặt giỏ cây.
Tô Khải Dao… đang yêu, thậm chí còn chuẩn bị ra mắt gia đình?
Đúng lúc đó, bác sĩ đến kiểm tra , đẩy cửa bước vào, khiến người trong giật mình.
Tô Khải Dao ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Ảnh, sắc lập tức biến đổi:
“Chị… sao chị lại tới đây?”
Nguyễn Thanh Ảnh không trả .
Cô đặt giỏ cây xuống đất, xoay người đi về cầu thang.
Tô Khải Dao vội vàng đuổi theo, kéo theo thân còn hồi phục, đến cầu thang liền nắm chặt lấy tay cô.
“Chị định quay về mách với Thời Dạ sao?”
Nguyễn Thanh Ảnh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua nét hoảng hốt vừa lướt qua gương Tô Khải Dao, giọng lạnh băng:
“Cô đã có bạn trai rồi, tại sao còn dây dưa với Chu Thời Dạ, không chịu buông tay?”
vậy, Tô Khải Dao nhướng mày, sắc rất nhanh khôi phục bình thường.
“Tôi chính là muốn một lúc đạp thuyền, chơi đùa bọn trong lòng bàn tay, hưởng thụ tất cả sự yêu chiều của . Chị nhìn không ra sao?”
“Cô nhất định phải chà đạp cảm chân thành của anh ấy thế sao?”
Thấy Nguyễn Thanh Ảnh tức giận bất bình, Tô Khải Dao bật cười, giọng nói đầy kiêu ngạo:
“Tôi chính là có bản lĩnh khiến phát điên vì mình. Dù là Chu Thời Dạ, thiên chi kiêu tử đi nữa, cũng không ngoại lệ. Sao thế, chị ghen tị à? Hay là thẳng thắn thừa nhận đi, biết đâu tâm trạng tôi tốt, tôi còn có dạy chị vài chiêu.”
Dáng vẻ ngạo mạn, coi việc này làm vinh quang của Tô Khải Dao khiến Nguyễn Thanh Ảnh nghẹn .
Sự im lặng này lại khiến Tô Khải Dao càng đắc ý.
Cô ta quan sát Nguyễn Thanh Ảnh từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn cưới nơi ngón tay cô.
“Chị qua chỉ là một kẻ nhặt thừa mà thôi, lấy tư cách gì mà lên giọng với tôi? Nói cho chị biết, đó tôi căn bản không hề ra nước ngoài. Tôi chỉ uống say, cùng đàn anh chơi đùa đến nửa đêm, sáng sau dậy không nổi. Nếu không phải Thời Dạ tức giận vì tôi, chị cả đời này cũng có cơ hội làm bà Chu!”
Ngọn lửa bị đè nén quá lâu trong lòng Nguyễn Thanh Ảnh cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô không kìm được, giơ tay tát Tô Khải Dao một cái.
Cô không dùng nhiều lực, Tô Khải Dao lại bị đánh mạnh, ngã nhào xuống cầu thang.
Nguyễn Thanh Ảnh còn kịp định thần thì gặp ngay Chu Thời Dạ vừa bước ra từ thang máy.
Anh đẩy cô ra, sải bước lao xuống dưới, ôm lấy cơ đầy vết bầm tím của Tô Khải Dao, trong mắt theo tia giận dữ.
“Cô ấy không hề đắc tội gì với em, tại sao phải ra tay nặng vậy?”
Tô Khải Dao cố giơ bàn tay với vết đỏ rõ ràng lên, nép trong lòng anh khóc nức nở hoa lê trong mưa:
“Thôi bỏ đi Thời Dạ, chắc là Thanh Ảnh nghĩ em là bạn gái cũ của anh, trong lòng không thoải mái thôi… Em không trách chị ấy, chúng ta đi thôi.”
Chỉ một câu, đã chặn mọi Nguyễn Thanh Ảnh định giải thích, mắc nghẹn nơi cổ họng.
Nhìn gương dần chìm trong u ám của anh, cô biết, dù có nói gì lúc này, cũng đều vô ích.
Sự im lặng của cô, vào mắt Chu Thời Dạ, khác thừa nhận tất cả.
Anh thất vọng dời ánh mắt đi, ôm Tô Khải Dao rời .
Không còn, dù chỉ một lần… quay đầu nhìn cô.
Chương 8
Rời bệnh viện, Nguyễn Thanh Ảnh nhận được điện thoại từ nhân viên thông báo rằng visa của cô đã được duyệt.
Cô lấy lại tất cả giấy tờ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Trên bàn, tờ lịch bị xé đi ngày một, rất nhanh đã gần chạm đáy.
nay, sắp kết thúc rồi.
Và cô… cũng sắp rời thành phố mà mình đã sống hơn mươi này.
Trong suốt một tuần, Chu Thời Dạ không hề về nhà một lần .
lại, Tô Khải Dao thì mỗi ngày đều tới vô số tin nhắn khiêu khích.
Ngày đếm thứ bảy, cô một đoạn video — trong đó, Chu Thời Dạ đang nửa quỳ trên đất, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho cô ta, động tác dịu dàng đến cực điểm.
Nguyễn Thanh Ảnh vừa xem vừa gom tất cả những thứ mua cho anh suốt những qua, ném thẳng vào thùng rác.
Ngày đếm thứ , cô vài tấm ảnh — Chu Thời Dạ đích thân tới một hộp trang sức, tự tay đeo nhẫn vào ngón tay cô ta.
Nguyễn Thanh Ảnh giơ khung ảnh cưới, ném thẳng xuống đất làm vỡ nát, rồi không do dự ném nó vào lửa.
Ngày đếm thứ ba, là một đoạn ghi âm — Chu Thời Dạ khi ngủ say thì thầm gọi tên Tô Khải Dao, giọng điệu chan chứa cảm.
Nguyễn Thanh Ảnh gom tất cả quà tặng sau hôn lễ mà anh tặng cô, đóng gói rồi đến các tổ chức từ thiện.
Căn biệt thự được cô coi là “nhà”, dần dần trở nên trống rỗng.
Còn số hành lý ít ỏi của cô, cũng đã chuẩn bị gần xong.
Mấy người giúp việc thấy cảnh cô quyết tuyệt vứt bỏ tất cả, đều lo lắng, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Ly hôn thôi mà.”
“Cậu chủ… đã đồng ý sao?”
Đồng ý ư?
Nguyễn Thanh Ảnh không biết.
cô nghĩ, lúc này nếu Chu Thời Dạ nhìn thấy tờ đơn ly hôn đó, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.
Dù sao thì, trong lòng và trong mắt anh bây giờ, đều chỉ có Tô Khải Dao.
Ngày đếm thứ , Tô Khải Dao lại tin nhắn.
Lần này, ống kính không còn hướng về Chu Thời Dạ nữa, mà là về cha mẹ anh.
Trong ảnh, ba người ngồi quanh giường bệnh, vừa cười vừa trò chuyện vui vẻ.
Nguyễn Thanh Ảnh nhìn tấm hình ấy, trong lòng dấy lên chút gợn sóng .
Cô không trả tin nhắn, mà mở danh bạ, xóa toàn bộ — Tô Khải Dao, Chu Thời Dạ, cùng tất cả những người liên quan đến .
Ngày rời đi, tuyết đầu mùa .
Nguyễn Thanh Ảnh ôm chồng nhật ký đã dọn từ đêm qua và tất cả những bức đi, ra vườn.
Ngọn lửa vàng cam hắt lên gương cô, cũng thiêu rụi toàn bộ những rung động, những mộng tưởng tuổi thanh xuân.
Cô ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, lặng lẽ tính xem tuyết sẽ còn bao lâu, mới có phủ kín tất cả những tàn tro này.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, cánh cổng lớn bất ngờ mở ra.
Chu Thời Dạ — đã lâu không gặp — trở về, bước chân vội vã.
Anh liếc nhìn cô đang ngồi xổm bên đống lửa, rồi đi thẳng vào khách một chuyến.
Khi quay ra, anh dừng bước ngay bên cạnh Nguyễn Thanh Ảnh.
Ánh mắt anh xuống những phong màu hồng nhạt, trong đầu bất giác hiện lên nội dung bức họp lớp.
tim đầy giận dữ, cuối cùng cũng dần mềm lại.
“Dạo này anh bận, đợi nữa xong việc… chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
Nói chuyện?
Về ly hôn sao?
Nguyễn Thanh Ảnh khẽ mỉm cười, ngẩng mắt nhìn anh, giọng nhạt nhòa đến vô cảm:
“Không cần đâu. Thứ anh muốn nhất, thực ra em đã đưa cho anh từ một tháng trước rồi.”
Thứ… gì?
Chu Thời Dạ nhíu mày, định hỏi tiếp thì điện thoại reo vài tiếng.
Anh vừa mở máy, khóe môi đã vô thức theo ý cười.
Nhìn thấy nét ấy, Nguyễn Thanh Ảnh ném nốt những lá cuối cùng vào đống lửa, đứng dậy.
Tà váy dài buông xuống, che khuất sau lưng là những phong đang cháy rực.
Khi Chu Thời Dạ trả tin nhắn xong, đống cũng vừa cháy , và anh… cũng quên luôn câu hỏi ban nãy.
Nguyễn Thanh Ảnh đích thân tiễn anh ra cửa, còn mở cửa xe cho anh.
Một cơn gió lạnh lùa qua, Chu Thời Dạ nhìn cô mặc áo mỏng, dịu giọng nhắc:
“Vào trong đi, đừng để lạnh.”
Nguyễn Thanh Ảnh cố chấp đứng tại chỗ, muốn tiễn anh bằng được.
Qua ô cửa xe, anh thấy cô khẽ giơ tay vẫy, môi mấp máy nói gì đó.
Anh không rõ, chắc hẳn cũng chỉ là câu “đi đường cẩn thận” — một nhắc nhở mà ba nay anh đã vô số lần.
Nên anh để trong lòng.
Xe nổ máy, nhanh chóng khuất tầm mắt.
Nguyễn Thanh Ảnh đứng trong tuyết rất lâu, cho đến khi cơ lạnh buốt mới quay về , khoác áo, xách vali xuống lầu.
Tuyết càng càng dày, những bông trắng xóa đáp lên mái tóc cô, từ xa nhìn lại… giống một mái đầu điểm bạc.
Chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự.
Trước khi bước lên xe, cô ngoái đầu nhìn lại một lần cuối, khẽ thì thầm:
“Tạm biệt nhé, Kinh Bắc.”
“Tạm biệt… Chu Thời Dạ.”