Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 2
Hôm ba vị đứng đầu khoa cử cưỡi ngựa dạo phố, bao nhiêu tiểu thư danh môn tung hương bao, quăng khăn tay, suýt nữa chôn vùi cả người hắn giữa hoa hương và tơ lụa.
Không một ai không bị chàng thiếu niên ấy làm mê mẩn và ta không ngoại lệ.
Ta xứng đáng hắn, có thể đứng cạnh hắn, cùng hắn song .
Vì thế ta thu lại tính khí bướng bỉnh, vùi đầu vào sách vở.
Về sau, khi bệ hạ mở kỳ tuyển chọn nữ , ta càng mừng thầm, mình khổ học nhiều năm, rốt cuộc nắm được cơ hội để vươn tới tương lai.
Sau khi an ủi thân xong, ta lê thân mệt mỏi trở về phòng.
Ngồi trước gương trang điểm, ta gom hết chiếc túi hương từng thêu Thẩm Trạm, tập thơ từng chép hắn rồi châm lửa đốt đi.
Ánh lửa hắt lên khuôn trắng bệch của ta, phản chiếu bóng con người ngu năm năm , như thể ngọn lửa ấy đang thiêu rụi tất cả nỗi si tình mù quáng trong tim ta.
Có lẽ vì nỗi bi thương dồn nén quá sâu, tính tình ta từ đó thay đổi hẳn.
Cả người trở nên trầm mặc, chẳng còn hoạt bát như trước kia.
Ta bắt đầu có thể ngồi yên theo lời giáo tập ma ma, học từng động tác lễ nghi trong .
Tổ phụ thấy vậy hết sức hài , thường riêng dặn dò:
“Khi vào , phải chiếm được thánh tâm, thừa dịp ấy giúp Đỗ gia, tốt nhất có thể để bọn nam trong nhà được thăng chức thêm chút nữa.”
Nực cười thay tiền đồ của nam , lại đặt lên vai của một nữ .
Bọn họ xem thường ta rồi.
Nếu ta sự tiến , tuyệt đối sẽ không vì cái hầu phủ mục nát này sức phò trợ.
Nhưng dù trong cười nhạt, ngoài ta giữ lễ, chưa từng phản bác.
Hôm ấy, tổ phụ ta đến thư phòng.
Khi đi ngang lang, ta vô tình chạm Thẩm Trạm, người ta hơn một tháng không gặp.
Không thể tránh, ta đành lễ.
Mỗi động tác đều chuẩn mực, đoan trang, y hệt như ma ma từng dạy.
Hắn hơi sững lại, ánh mắt chợt dịu đi phần nào.
“Thanh …”
Cổ họng ta nghẹn lại.
Trong suốt năm năm , hắn hiếm khi ta bằng giọng thân mật như thế.
Giờ lại thốt tự nhiên nhưng chẳng còn cái vẻ cao cao giảng lễ nghĩa thuở trước.
“Chiếu theo lễ, Thẩm đại hẳn nên ta là Đỗ tiểu thư mới phải.”
Giọng ta bình thản, không chút d.a.o động.
Trong còn oán, sự chẳng nhìn thấy hắn nữa.
Hắn cười nụ cười của bậc quân tử, trong sáng như gió xuân, nhưng lạnh lẽo vô cùng.
“Biết lễ như vậy tốt. Chỉ là, đối ta, không cần phải khách sáo thế. Đợi ta xử lý xong chuyện khảo hạch nữ , sẽ để thân ta đến cửa cầu thân.”
Ta sững người, không thể tin nổi, chỉ thấy buồn cười đến bật cười.
“Cầu thân sao? Ngài từng lạnh nhạt ta như thế, gạt bỏ bài luận của ta ta mất cơ hội làm nữ , giờ lại là có tâm ý ta?”
Hắn nghiêng người về phía ta.
Ta theo bản năng lùi lại một bước, động ấy lại hắn bật cười.
Tiếng cười ấy như gió đầu xuân thoảng nghe tưởng ấm, lạnh buốt đến tận tim.
Rồi ta nghe hắn , giọng nhàn nhạt:
“ cái tính khí này của không mài giũa bớt, sao có thể làm chủ của Thẩm gia?”
…
thân nhìn thấy rõ sự thay đổi trong ta suốt .
Thấy ta một trầm mặc hơn một , người liền viện cớ sắm sửa sính lễ, xin tổ phụ phép ta được ngoài dạo.
Vì thế, người còn biểu ca đến cùng ta dạo phố.
Quả , này quanh quẩn trong phủ ta thấy ngột ngạt.
Nhưng dù ngoài, ta chẳng biết tìm niềm vui ở đâu, tâm tình uể oải, không mở miệng.
Biểu ca đối xử ta như ruột, biết rõ gì ta phải chịu, trong thương xót vô cùng.
Trước đây, hắn và cữu cữu từng đến cầu xin tổ phụ, mong người đừng ép ta tiến .
Chỉ tiếc, tổ phụ một ham danh lợi, ngay sau khảo hạch nữ dâng tấu chương, mọi sự không thể cứu vãn.
Nhà ngoại tổ luôn quý mến ta.
Khi biểu ca nhận được thư của thân, liền tìm trăm phương ngàn kế để ta vui.
“Thanh , chúng ta đến thư cục đi, mua vài quyển dị chí thú vị nào đó. chẳng phải rất thích đọc mấy loại truyện kỳ lạ ấy sao?”
“Dẫu sau này vào , nếu cảm thấy buồn chán, đọc vài quyển giải khuây tốt .”
Hắn sát sắc ta, thấy ta cuối cùng nở một nụ cười nhạt, mới nhẹ nhõm thở .
“ yên tâm, huynh nhất định sẽ cố gắng trên con đường làm , làm chỗ dựa .”
Ta sững người.
Từ nhỏ nhà ngoại tổ đối đãi ta luôn thân thiết, ta và biểu ca hòa hợp, tình cảm trong sáng.
Nhưng có một lần, khi cùng biểu ca phố, bị Thẩm Trạm bắt gặp.
Khi ấy, sắc hắn lạnh như băng.
Bề ngoài hắn chẳng gì, nhưng sau đó lại một mực trách ta:
“Nam nữ thụ thụ bất thân. sắp đến tuổi cập kê, còn không giữ lễ, chẳng làm chậm việc hôn sự của đôi bên, còn người khác khinh rằng là nữ tử phóng đãng.”
Lời ấy khó nghe, nhưng ta quen thuận theo hắn, sợ như lời hắn sẽ làm lỡ việc hôn của biểu ca, nên đành lánh xa.
Giờ nghĩ lại, ta và biểu ca vốn chỉ lại bình thường, chưa từng vượt lễ nghi có gì đáng bị người ta gièm pha?
Thẩm Trạm chưa chắc luôn đúng.
Nghĩ đến đây, ta cười , tiện tay chọn vài quyển truyện.
Bỗng phía trước vang lên một tiếng :
“Tỷ tỷ?”
Ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp Đỗ Nguyệt Vi đang đứng cùng Thẩm Trạm.
mặc y phục phấn hồng, còn hắn khoác áo bào đỏ sẫm, hai người đứng cạnh nhau trông xứng đôi.