Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

ƯƠNG 3 – CẶP ĐÔI BỊ ÉP TRỪ YÊU (NHƯNG YÊU KHÔNG SỢ HỌ)

ƯƠNG 3 – CẶP ĐÔI BỊ ÉP YÊU (NHƯNG YÊU KHÔNG SỢ HỌ)

Thất Lân Trấn nằm cách Thanh Hòa ba ngày đường. Bình yên, dân hiền, phong cảnh đẹp… chỉ có cái tội là dạo gần đây hay xuất hiện yêu chuyên phá ruộng, c.ắ.n gà, tóc phụ nữ phơi áo ngoài sân.

chủ bảo hai người để “xây dựng lại danh cho môn phái”, nhưng T.ử Yên rõ:

là cái cớ.

Cái thật sự ông là: ép hai đứa trẻ này gần nhau để bén lửa tình.

– Oan gia đồng hành –

Buổi sáng xuất phát, T.ử Yên đeo túi hành lý lên vai, lấy hết can đảm mở miệng:

“Lạc sư huynh, chuyện hôm qua… ta xin lỗi đã áo huynh.”

Lạc Vũ bước phía trước, không quay đầu, giọng đều đều:

“Không sao.”

“Và… ta xin lỗi mạnh .”

“Ừ.”

“Và ta xin lỗi làm tưởng chúng ta thành đạo lữ.”

“Không liên quan đến ta.”

“Ồ…” – T.ử Yên khựng lại, cảm giác như bị đ.â.m nhẹ một nhát.

Cảm giác tan ngay lập tức khi nàng xì xầm phía sau.

“Ê, hai người chung kìa.”

“Nhìn giống đôi mới cưới ghê.”

yêu mà cứ như tuần trăng mật.”

T.ử Yên: “…Ta hết !”

Đệ tử: “Bọn ta thì thầm mà?!”

núi được!”

chăng yêu cũng chọc quê? –

khỏi phạm vi môn, đường núi thanh vắng, gió mát lồng lộng. T.ử Yên bước cạnh Lạc Vũ, tự dặn bản thân:

Hôm nay tuyệt đối không gây chuyện, không mất , không bị lầm.

vậy nên khi thấy bụi cây trước rung rung, nàng lập tức rút kiếm, nghiêm túc cực độ.

“Lạc sư huynh! Có thứ gì bụi cây!”

Lạc Vũ liếc qua:

“Là thỏ.”

“Thỏ yêu?”

“Không. Thỏ.”

T.ử Yên đỏ :

“…À.”

Nhưng con thỏ ấy lại chọn đúng lúc nàng cúi xuống thở dài mà phóng . Lông trắng toát, mắt veo.

“Dễ thương …” – nàng thốt lên.

Con thỏ nhảy nhót hai bước, rồi— “Ực!”

Nó c.ắ.n vào… gấu áo nàng.

T.ử Yên mình:

“Thỏ gì mà c.ắ.n áo?!”

Con thỏ mạnh, như cố nàng đâu .

Lạc Vũ đứng cạnh, bình tĩnh quan sát:

“Nó dẫn đường.”

“Dẫn đường? Tới đâu? Hang ổ yêu ?”

“Không. Nó đói, dẫn tới vườn rau.”

“…”

“Ta đoán thế.”

Con thỏ tiếp tục áo nàng hăng say hơn.

T.ử Yên áo mình lại:

buông ! Ta không nông phu trồng rau cho ăn!”

Thỏ: Nhai nhai nhai

Nó c.ắ.n luôn một mảng gấu áo.

T.ử Yên: “Aaaaaaa! Lạc sư huynh, cứu ta! Nó ăn áo ta!”

Lạc Vũ nhìn nàng, không đổi sắc:

“Áo … hơi dài thật.”

“Huynh đừng bình luận áo ta! Huynh cứu ta!”

Cuối cùng hắn cũng động tay, nhẹ nhàng gõ vào đầu thỏ một cái.

Con thỏ lăn đùng bất tỉnh.

T.ử Yên trố mắt:

“Huynh… mạnh tay thế?!”

“Ta dùng lực.”

“A… vậy chắc nó yếu.”

“Ừ.”

hai nhìn con thỏ nằm bất động.

T.ử Yên chêm thêm:

“Ta nghĩ nó giả c.h.ế.t.”

Con thỏ mở hé mắt.

Lạc Vũ: “…”

T.ử Yên: “Thấy !”

– Đến trấn, lầm… tăng cấp –

Đến cổng Thất Lân Trấn, dân làng ùa như chợ phiên. Không có yêu xuất hiện, mà họ tin từ chủ gửi về:

“Hai đệ t.ử ưu tú sẽ đến giúp trấn yêu. Một nam – trầm ổn, tu vi cao. Một nữ – xinh đẹp, tính tình hoạt bát. Quan trọng nhất: Họ là đôi trẻ thời kỳ tình cảm chớm nở.”

T.ử Yên gì, vừa vào trấn đã nhận rổ ánh mắt ôn nhu.

“Mụi mụi xinh ghê…”

mày phúc hậu, hợp với vị tu sĩ kia lắm !”

“Xem kìa, hai đứa đứng gần nhau mà hợp vía ghê !”

T.ử Yên: “Ấy đừng nhầm, bọn ta—”

Một bà thím chặn lời nàng:

“Thẹn thùng cơ! Sư muội xấu hổ như vậy là ta rồi ha!”

“Không! Không thẹn thùng!”

Một ông bác chép miệng:

“Trời, đôi nào mới yêu cũng chối à. Rồi sau cưới sẽ .”

T.ử Yên: “Ta không cưới ai hết!!”

Dân làng: Cười .

yêu? Để T.ử Yên lo… loạn –

Buổi chiều, trấn dẫn hai đến ruộng bị phá.

“Yêu thường xuất hiện ở đây. Nó nhỏ nhưng phá phách lắm!”

T.ử Yên gật đầu, khí thế ngùn ngụt:

“Để bọn ta xử lý!”

Một động xào xạc vang lên bụi lúa. Một cái bóng đen lù lù nhảy .

T.ử Yên hét:

“YÊU !!”

Nàng xông tới như tên bắn, múa kiếm vèo vèo.

Bóng đen hét toáng:

“Đừng g.i.ế.c ta! Ta là… là con !! nhà trấn!!”

T.ử Yên: “…”

trấn: “…”

Lạc Vũ: “…”

Con run rẩy:

“Ta chỉ lạc thôi…”

T.ử Yên độn thổ ngay tại ruộng.

Nhưng đầy một khắc sau, gào trấn vang lên:

“Yêu kia! Nó kìa!”

Lần này đúng thật một con yêu nhỏ – lông xanh, tai dài, cầm… cái áo phụ nữ trấn mà ngửi hít hít.

T.ử Yên lấy lại nhuệ khí:

“Được, ta xử nó!”

Nàng lao tới.

Nhưng con yêu lại nhanh, chạy vòng vòng quanh nàng. T.ử Yên rượt mãi không được, cuối cùng vấp … con lúc nãy.

Bịch!

Nàng té lăn, ôm , kêu “moooooo” t.h.ả.m thiết.

Lạc Vũ lắc đầu rất nhẹ, rồi phẩy tay một cái.

Kiếm khí b.ắ.n , con yêu xanh bị túm cổ lôi lại như con cá bị vợt.

trấn suýt rơi dép:

“Vị công t.ử này… mạnh ! Còn cô nương, thật… nhiệt tình!”

T.ử Yên che .

“Không cần khen…”

Dân trấn đứng xem thì trầm trồ:

“Trời, đôi này hợp ghê. Một người đ.á.n.h yêu, một người chọc cười yêu!”

“Đúng là trời sinh một cặp.”

“Hai đứa chắc sớm thành đạo lữ.”

T.ử Yên hét:

“KHÔNG THÀNH!”

Nhưng hét bị gió cuốn , không ai .

Lạc Vũ liếc nàng, bình thản nói:

“Ngày mai tiếp tục.”

“Tiếp tục… lầm?”

“…Có lẽ vậy.”

T.ử Yên khóc:

“Ta chỉ yêu thôi mà…”

Nhưng vận mệnh lại thì thầm:

Không đâu, … danh dự chính mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương