Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nhặt được một miêu, tính khí lớn, chẳng giờ ta ra dáng.
Về sau hắn tu luyện người, vẫn chẳng đổi bỏ được cái nết kiêu ngạo ấy.
Mỗi cãi vã, chung cuộc vẫn là ta phải khom lưng nhún gối mà dỗ dành hắn.
Đến khi ta bệnh nặng, mạng treo sợi chỉ.
Hắn giận dỗi ta, hóa thiếu niên tuấn lãng, rong ruổi nơi phồn kinh mà vui thú tiêu dao.
Đợi đến lúc chơi chán chê quay về, ta đã vừa một vòng qua điện Diêm Vương.
Hắn trách ta chẳng , còn châm chọc rằng ta cố ý làm để hắn hối hận, thương tâm.
Rồi hắn lại nổi giận.
, hắn bỏ về Yêu giới, để lại ta một tháng để suy nghĩ.
Chỉ là hắn đã quên mất, Yêu giới một ngày, Nhân gian đã một năm.
Hắn đi được năm, ta đã .
Đến năm thứ ba, ta sinh hạ song sinh nam nữ.
Năm thứ bảy, đứa nhỏ vì ôn dịch mà mất, ta tướng công nương tựa lẫn nhau.
Đến năm thứ mươi, tướng công lâm trọng bệnh, nằm liệt trên giường.
Ngày ta tìm đến Yêu giới, thì thấy Thanh Lăng vẫn còn say ngủ.
Hắn cười nhạt:
“A Dung, nay chẳng qua mươi ngày, ngươi liền nổi mà tìm ta rồi ư?”
Khi hắn mở thấy mái tóc đã điểm sương của ta, nét kiêu ngạo trên mặt cuối cũng biến mất.
Ta quỳ sụp xuống, dập đầu khẩn cầu:
“Xin Thanh Lăng Yêu Quân cứu lấy tính mệnh tướng công của ta.”
1
Đình bệnh rồi, bệnh nặng lắm.
Đại phu dặn ta, mấy ngày phải nấu nhiều món ngon, bồi bổ thể.
Lúc ấy ta liền hiểu, e rằng chẳng còn sống được nữa.
Hàng xóm quen lượt đến thăm.
Khi rời đi, ai nấy đều nhịn được mà thở dài cảm thán.
“ đại ca là người tốt , sao lại khổ mệnh đến chứ!”
“Sau Tống Dung chỉ còn một một mình, phải làm sao đây!”
“Đúng là khổ mệnh mà! Còn trẻ tuổi đã mồ côi cha mẹ, sau may mắn lắm gả Đình, sinh được đứa nhỏ. Tưởng đâu ngày tháng dần tốt đẹp, nào ngờ một trận ôn dịch, mất, Đình lại mang bệnh căn, thể chẳng giờ khá lại.”
Các nàng cảm thán suốt một hồi .
Ta vừa định ra an ủi, bỗng nghe có người đổi giọng thì thầm:
“Có người , Tống Dung mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh.”
“Chớ bậy! Nghe đâu ra lời vớ vẩn ?”
“Thật đấy. Các ngươi xem, nàng ta khắc chết cha mẹ, lại khắc chết , giờ đến phiên khắc chết cả phu quân.”
“Đúng rồi, nghe đâu hồi trẻ nàng ta còn nuôi một mèo nữa. Vài năm sau chẳng thấy bóng dáng, chắc cũng chết rồi!”
chân ta chợt khựng lại, lặng theo bóng dáng các nàng khuất ngoài cửa lớn.
Trầm mặc một lúc, ta quay người, đi đến tận hành lang.
Đứng ngoài cửa phòng, mùi thuốc nồng nặc đã xộc vào mũi.
Ta đẩy cửa vào, thấy Đình khép , tựa đầu bên gối, sắc mặt tro tàn.
Nghe tiếng động, chậm rãi mở ta, khẽ cười:
“Ngươi rồi à? Mấy người kia ồn ào quá, may mà cuối cũng đi rồi.”
Ta , vén lại chăn , nén chua xót cổ:
“Họ cũng chỉ là có lòng tốt thôi.”
bệnh quá nặng, mỗi ngày tỉnh táo chẳng được .
với ta mấy câu, rồi lại mệt mỏi thiếp đi.
Ta ngồi ngoài viện, xung quanh yên tĩnh.
sân, lê nở rộ, đẹp vô .
Đó là cây lê Đình đích trồng ta vào năm .
Tính ra, đã được mươi năm rồi.
“Meo~”
Một bóng đen nhanh nhẹn từ sau tường nhảy vào.
Là một mèo .
Nó ung dung nhảy nhót trên cành lê.
Đùa nghịch chán chê, lại vẫy đuôi, tung mình ra khỏi sân.
Ta bần thần thu lại tầm .
là vì đã chưa thấy một mèo giống nó đến , hay bởi những lời của đám hàng xóm hôm nay khơi lại hồi ức ta.
Ta lại nhớ Thanh Lăng.
2
đầu nhặt được Thanh Lăng, lông nó cháy xém cả người, thoi thóp nằm bên bờ sông.
Ta ngỡ nó bị kẻ ác ngược đãi, động lòng thương xót, bèn bế về nhà.
nhà chỉ có một mình ta, nay có thêm một vật bầu bạn, ta nghĩ, những ngày sau chắc cũng bớt quạnh hiu.
Về sau ta , nó khi ấy là thất bại độ kiếp, bị thiên lôi đánh trúng.
Thứ ta mang về, chính là một mèo yêu đã khai linh trí.
miêu thương nặng, nhưng lại hồi phục rất nhanh.
Chưa đầy nửa tháng đã có thể chạy nhảy.
Nó kén ăn, chỉ ăn cá tươi nhất.
Để nó no bụng, mỗi ngày sau khi làm xong việc, ta đều phải ra sông bắt cá suốt một canh giờ.
Song ta chẳng thấy khổ cực, trái lại còn thấy vui vẻ.
Có miêu nhà, ta chẳng còn thấy cô đơn.
Chuyện gì cũng có thể với nó.
Chỉ tiếc là nó mấy khi để ý ta.
Mỗi chỉ lười biếng mở liếc một cái.
miêu rất dễ nổi giận.
Xoa nó quá, nó giận.
Cơm bưng lên chậm, nó giận.
Cá tươi, nó cũng giận.
Hễ giận là bỏ chạy ra ngoài, núp trên ngọn cây, ta tìm kiếm đến nỗi rối bời.
Đợi khi nào trốn chán rồi, nó nhảy xuống, lắc lư đuôi, hiên ngang quay về nhà.
Ngày nó hóa hình, ta mừng khôn xiết.