Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Hạ Dư tỏ vẻ hoang đường: “Làm sao có ? Cô ấy là em gái anh!”

, lúc tôi và Hạ Dư dưới lầu ký túc xá bị Diệp Chước Chước đụng . Sắc cô ta tái nhợt, chạy như chạy trốn. Đêm cô ta uống nhiều rượu. Cô ta kéo tôi khóc, nói: “ , cô là bạn tốt của tôi, tôi cầu xin cô, cô trả Hạ Dư lại cho tôi không?”

tôi và Hạ Dư yêu nửa năm, Diệp Chước Chước nhận rõ cảm của mình. Cô ta thích Hạ Dư, cô càng muốn chiến đấu một lần.

hôm say rượu, cô ta thổ lộ Hạ Dư. Hạ Dư lập tức lạnh : “Diệp Chước Chước, có em điên rồi không?”

6

“Diệp Chước Chước là con nhỏ điên.” Đây là lời Hạ Dư nói.

nhiều năng lượng nhỏ bé của Diệp Chước Chước. Tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, búa tạ đối cô ta mà nói đều là trò chơi của trẻ con. Nhảy bungee, nhảy dù, leo núi không tệ.

Cô ta thích là đua xe, Hạ Dư không cho. Về điểm Hạ Dư giống cô ta.

Diệp Chước Chước nói: “Cô chỉ thấy dáng vẻ tại của anh ấy thôi, thời trung học đặc biệt phản nghịch, hút thuốc, uống rượu, đánh , ẩu đả, còn đua xe!”

Cô ta giễu cợt tôi: “Ngay cả tàu lượn siêu tốc không cùng Hạ Dư, , cô cố gắng lên!”

Hạ Dư nói: “Không cần em cùng, anh cùng em làm chuyện em thích là .”

Lúc hứa hẹn có bao nhiêu tốt đẹp, tại tại liền có bấy nhiêu châm chọc.

Diệp Chước Chước cùng Hạ Dư đến khu vui chơi. Bạn bè cập nhật toàn bộ nội dung thời gian thực. Cô ta nói: [Đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên anh!]

Ánh tôi dừng lại ở bức ảnh cuối cùng. là hai bàn đan vào trên tàu lượn siêu tốc. Trên bàn to có khớp xương rõ ràng hẳn là có một chiếc nhẫn cưới, không thấy đâu.

, họ nhảy bungee dành cho hai và… họ nhảy cùng .

Diệp Chước Chước gửi cho tôi một đoạn video. Hai đứng đối diện video đều trang bị an toàn. Diệp Chước Chước Hạ Dư không chớp .

Cô ta nói: “Nếu làm lại lần nữa, anh sẽ chọn em chứ?”

Hạ Dư cụp . Hắn kéo Diệp Chước Chước vào ngực, một ôm eo cô ta, một che chở đầu cô ta. Hắn nói: “Ừ!”

Tôi xem video lâu, tôi nghe nghe lại lời Hạ Dư nói, vẻ của hắn. Hình ảnh chậm rãi trùng hợp lễ bốn năm .

cảm của tôi và Hạ Dư không thuận lợi, gặp phụ huynh. Chúng tôi trải qua vài lần tan hợp, cuối cùng đến . Đám cưới chuẩn bị lâu. Hắn nói: “Anh thật vất vả mới cưới em, định cho em thứ tốt .”

Diệp Chước Chước đã hủy diệt tất cả. chúng tôi chuẩn bị trao nhẫn, cô ta đột nhiên xông lên sân khấu, giật lấy micro của dẫn chương trình, lắp bắp Hạ Dư. Cô ta hỏi anh: “Anh có yêu em không?”

Cả trường xôn xao. Hạ Dư, luôn có tính luôn ôn hòa lại lạnh . Hắn nắm tôi như đinh đóng cột nói: “Không!”

nháy khuôn Diệp Chước Chước trắng bệch, cô ta khóc đến run rẩy, vẫn không c.h.ế.t tâm hỏi: “Một chút không có sao?”

“Một chút không có!”

Hạ Dư không do dự, không cho Diệp Chước bất kỳ hy vọng nào.

tại, hắn hối hận!

7

Tôi và Hạ Dư đã lâu không liên lạc. Ngay cả về nhà cha mẹ chỉ là một mình tôi. Bọn họ lo lắng hỏi tôi: “Con và Tiểu Hạ tại thế nào rồi?”

Tôi cười nói: “Không sao, tốt!”

Mẹ tôi muốn nói gì lại thôi. Cha ôm tôi . Ông thở dài nhẹ giọng nói: “Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta luôn sợ Tiểu Hạ giận chó đánh mèo con!”

Lời nói của cha làm cho lòng tôi run rẩy. Tôi ôm cha: “Hạ Dư nói cần thời gian một tháng, con đã cho anh ấy.”

Một tháng , dường như mỗi ngày Dạ Dư đều ở cùng một chỗ Diệp Chước Chước. Vòng bạn bè của Diệp Chước Chước muôn màu muôn vẻ đến mức giống như cô ta đang yêu đương cuồng nhiệt.

Bạn thân của tôi thật sự không hiểu : “Cậu và Hạ Dư ly sao?”

“Không có!”

“Như vậy là bọn họ là trắng trợn ngoại ?”

sự trầm mặc của tôi, cô ấy nói: “Trình , ấn tượng của tôi, cậu không nên nén giận như vậy.”

Đúng, không nên!

Thời gian một tháng trôi qua nhanh. Đêm cuối cùng tôi trở về nhà, mở cửa lớn ra, lối vào hỗn độn không chịu nổi. Một đôi giày da, một đôi giày cao gót và một cái túi xách.

Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, trên giường có hai đang nằm. Hạ Dư nhắm lại, dường như đã ngủ. Diệp Chước Chước chống cánh hắn, cô ta vươn chậm rãi vẽ đường nét khuôn hắn, dịu dàng mà thâm .

Quay đầu tôi, không có kinh ngạc không có hoảng hốt. Cô ta nói: “Bốn năm rời tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc tôi cố gắng thêm một phen, kết quả có sẽ khác hay không? Trình , cô có biết tôi hối hận biết bao nhiêu quen biết cô không? Nếu không có cô, tôi và Hạ Dư sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Trình , đã đến lúc cô trả Hạ Dư lại cho tôi rồi.”

Tôi cười khẽ ra tiếng: “Trả? Sao lại nói như vậy! Đồ tôi không cần nữa, cô có nhặt!”

“Cô… ” Cô ta hung dữ trừng tôi.

Tôi lấy từ túi ra một tờ giấy và đặt lên bàn: “Đây là đơn ly , chờ anh ta tỉnh lại bảo anh ta ký là !”

Tùy chỉnh
Danh sách chương