Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Chu Cảnh Nhất nói một tràng, còn bảo tôi gầy này nhất định tính sổ với Chu Cảnh Nhất.
“ ơi, con là dạo này không có khẩu vị thôi, không liên quan anh ấy. Anh ấy đối với con lắm.”
Bỗng nhiên tôi thấy vì đích thân qua chăm sóc, liệu tôi có phiền cả nhà họ không? Nếu tôi và Chu Cảnh Nhất không ở bên nhau, có lẽ sẽ chẳng có nhiều này. Tôi cảm thấy thật có lỗi với họ.
ở với tôi ba ngày, tôi mới cảm thấy cuộc sống có chút ánh nắng rọi vào. đi Chu Cảnh Nhất , còn mang theo một chiếc cúp.
“Chiếc cúp này là nhóm bọn anh thắng, mọi người bảo anh đóng góp nhiều nhất nên để anh giữ. Anh mang cho em xem này.” Chu Cảnh Nhất tựa cằm lên vai tôi, muốn hít hết mùi hương tôi.
“Anh muộn rồi, sớm chút là gặp rồi.”
“Thấy em là đủ rồi. Có không ăn uống đàng hoàng không, gầy chẳng còn tí thịt nào.” Chu Cảnh Nhất véo má tôi, định hôn tôi.
“À… em nghĩ, chúng ta nói chút đi. Lâu rồi chưa nói với nhau.” Tôi đẩy Chu Cảnh Nhất ra, mắt đảo lung tung, chẳng đang chột dạ .
Tôi và Chu Cảnh Nhất cuộn trên sofa, anh kể thú vị khi việc nhóm. Tôi thấy hay lắm, là thứ cả đời này tôi chẳng bao giờ chạm tới.
“Chu Cảnh Nhất, em nghĩ… chúng ta không nhau.” Tôi cuối cùng lấy hết can đảm nói ra. nói xong, tôi hối hận ngay.
“Sao ? Anh đi thi đấu đã không rồi à?”
“Em không xứng với anh, chắc chắn có người hơn em với anh.” Nói xong, mắt tôi không kiềm , hai hàng mắt chảy xuống.
Chu Cảnh Nhất tiến ôm tôi, hỏi tôi gặp . mắt tôi vỡ đê, không kìm nổi nữa.
Tôi tuôn ra hết suy nghĩ lung tung mấy ngày qua cùng mắt. Tôi không chịu nổi nữa, tôi thực sự rất nhớ Chu Cảnh Nhất.
“Ngốc quá, mấy ngày khó chịu sao không nói sớm với anh.” Chu Cảnh Nhất lau mắt cho tôi nói.
“Lỗi anh, bao nhiêu ngày không , là anh sai.”
“ em không nhận ra à? Là anh không thể rời xa em, đã không thể rời xa em từ lâu rồi.” “Là anh chủ động dẫn em nhà anh, chủ động để em ngủ trên giường anh khi em buồn ngủ, chủ động dạy em bài em không .”
“Và thật ra, hồi cấp ba em nhận rất nhiều thư tình, anh đều vứt hết. này anh không nói, sao em .” Chu Cảnh Nhất vỗ nhẹ lưng tôi, thầm bên tai.
“Em cứ nghĩ chúng ta sắp chia tay rồi.” Tôi ôm c.h.ặ.t lấy anh, lí nhí nói.
“Và bố mẹ anh rất quý em. Họ bảo anh cái hồ lô, chẳng sôi nổi bằng em. Bố mẹ anh sớm đã coi em con gái ruột rồi. Hôm đó bố anh kéo anh vào thư phòng, là để dặn anh không phụ em.”
mắt tôi tuôn trào. Hiểu lầm gỡ bỏ, tối đó tôi ăn liền ba bát cơm, no mức Chu Cảnh Nhất dắt tôi ra ngoài đi tiêu cơm. Một giấc mơ ngắn ngủi, đắng cay ngọt ngào. Tỉnh dậy, Chu Cảnh Nhất hỏi tôi mơ chảy cả mắt.
“Dĩ nhiên là mơ anh không cho em ăn bánh ngọt.” Tôi tâm trạng , bật dậy đi rửa mặt, để Chu Cảnh Nhất một trên giường.
“Cảm ơn anh, Chu Cảnh Nhất, anh đã dạy em cách yêu một người thuần khiết.” Tôi nghĩ thầm trong lòng.
lời sến sẩm này tôi tuyệt đối không nói ra với anh đâu!
Hôm nay là thứ Bảy, đáng lẽ ra tôi ngủ nướng trưa. bố mẹ tôi đang ở đây ! Tôi xây dựng hình tượng chăm , đảm đang, đành dậy sớm từ sáng. Bốn người ăn sáng xong, nghĩ sinh nhật bố tôi sắp tới, nhân dịp hôm nay cả nhà cùng đi mua cho ông một quần áo. Vào một cửa hàng quần áo, chẳng thấy nào với bố, thấy một với mẹ. Mẹ vào phòng thử đồ, tôi đứng ngoài đợi. Hai người đàn ông tìm ghế ngồi nghỉ.
“Chị Tiểu Khê, trùng quá, chị cũng đi dạo phố à.” Vai trái tôi bị vỗ nhẹ, quay thấy Hạo, sinh viên mới vào ở phòng tôi.
“Ừ, đi loanh quanh thôi. Em đi một à?” Tôi với cậu ta vốn không thân, định chào hỏi qua loa rồi tạm biệt.
“Không không, em đi ăn với mấy người bạn. Từ xa thấy giống chị nên chạy qua chào một tiếng.” Tôi thấy mấy người đàn ông ở cửa đang đợi cậu ta, cậu ta chẳng vội chút nào. “Tiểu Khê, mẹ mặc này có hơi già không? Đây là ai vậy?”
Tuyệt quá mẹ ơi! Con đang không xử Hạo nào mẹ ra đúng lúc, yes!
“Đây là đồng nghiệp con, Hạo.”
“Chào , cháu là đồng nghiệp chị Tiểu Khê. đi mua quần áo à? Cháu một cửa hàng…”
“Ơ kìa, bạn em đợi sốt ruột rồi kìa, em đi đi, mẹ con chị xem thêm quần áo, không phiền các em đâu, bye bye.” Tôi nói một lèo rồi kéo mẹ đi thẳng, không ngoảnh , tìm Chu Cảnh Nhất và bố tôi.
“May quá, cuối cùng cũng tạm biệt . Mẹ không thằng nhóc đó nói nhiều nào đâu.” Tôi đợi Hạo và bạn cậu ta đi xa mới dám mở miệng than thở.
“Mẹ thấy , còn lễ phép nữa.”
“Không chứ mẹ, con lấy chồng rồi !” Tôi kêu lên.
“Con nghĩ , mẹ nói đồng nghiệp con thôi. Mẹ nhận mỗi Cảnh Nhất là con rể thôi.”