Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh đưa ra: “Anh còn ổn không? Để em gọi 120 đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Anh nhân cơ hội khoác tôi: “Anh không đi bệnh viện, anh bên cạnh anh thôi~ Ợ~”
“Anh uống rượu à?”
Anh cười ngượng ngùng: “Một chút thôi. Không uống rượu thì không thấy .”
Tên chó tửu lượng hơn một ngụm một chút.
Anh nhếch mép cười: “ , em nói xem có nhiều ta bên như vậy, ta không bên có thiệt thòi lắm không?”
Tôi liếc anh một : “Hai thích mới có thể bên , bên vì lời đồn đại thì là gì?”
Anh nghiêng đầu: “Vậy nếu anh, thích thì ?”
“Hả?”
Anh chằm chằm tôi, cúi đầu, tiến lại gần.
Tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh.
“Nếu anh thích thì ? Em có đồng ý không?”
Môi anh cứ mấp máy, không biết tôi lại đến ngẩn .
Tim tôi lỡ một nhịp.
“Chụt~”. Không hiểu tôi lại nhào tới hôn anh.
“Lần , em không có say đâu.” Anh tôi, đôi mắt sáng rực chẳng thấy chút men nào.
Hả? Ý anh là gì?
Anh áp sát lại gần, khiến tôi hoàn toàn không còn đường lui.
Anh ôm tôi về phòng ngủ.
Giường của anh rất rộng, rất ấm áp, nóng ta mê muội…
15
Lúc tôi tỉnh lại, bên cạnh là hàng mi đen dài rậm rạp của Kính .
Không biết từ lúc nào tôi thay đồ ngủ.
Tôi định dậy tìm nước uống, vừa khẽ vén chăn , bên cạnh cũng tỉnh giấc, kéo tôi lại ôm lòng: “Đi đâu đấy?”
“Khát nước.”
Anh đứng dậy: “Để anh lấy em.”
Anh rót một cốc nước ấm đưa tôi: “Bây giờ, ta là quan hệ gì?”
Anh đang tôi anh một danh phận ?
Tôi không nhịn trêu chọc anh: “Anh nghĩ là gì?”
“ Di, bạn gái anh đi, đừng vô trách nhiệm với anh nữa.” Anh bày ra vẻ mặt vừa tủi thân vừa thất vọng như một chú cún .
“Ai vô trách nhiệm với anh chứ?”
Kính lấy cốc nước từ tôi, nhét của anh tôi.
Tiếng ồn ào trong vang .
Tôi: “Chó , anh có cơ bụng không đấy?”
Anh: “Không , em đừng có sờ loạn.”
Tôi: “Em mặc kệ, anh em xem cơ bụng đi. Em ngày nào cũng , nhưng chưa sờ bao giờ.”
Nói rồi tôi kéo áo anh.
“Rượu lời ra đúng không? May mà anh quay lại hết vẻ mặt ngố tàu của em rồi, chứng sự trong sạch của anh, anh không có gì đâu nha.”
“Chó , môi anh đỏ thế? Anh có lén dùng son của em không đấy? Để em lau anh.” Ánh mắt tôi mơ màng, trực tiếp hôn môi anh.
“Không …ưm…em giở trò sàm sỡ đấy.”
Anh đẩy tôi ra: “Không biết bây giờ là ai đang chiếm tiện nghi của ai nữa.”
“Ngồi xuống, cởi giày, uống nước, giường, ngủ, anh đi đây.”
Ngày quay : 170302.
Tôi ra chuyện ư?
“Hôm sau, em quên hết rồi.”
Nhưng thật sự hơi mất mặt.
“Xóa đi.”
Kính giật lại: “Không , đây là bằng chứng em cưỡng hôn anh.”
Tôi lật ngược ốp lưng : “Đây không anh hay dùng.”
là, ốp lưng quen thế nhỉ?
Tôi chợt nhớ ra chương trình tạp kỹ hôm đó.
Tôi mở ứng dụng trong .
Vừa mở ra thấy ảnh của tôi.
Tôi lướt xuống vài , toàn bộ đều là của tôi.
“ rõ ràng là của anh đúng không?”
Anh bật cười: “Bị em phát hiện rồi.”
Hình như anh ấy vốn không định giấu tôi.
Tôi anh: “Kính , em đột nhiên cảm thấy, có mình rơi bẫy của anh rồi không?”
“Bẫy của anh còn một bước cuối cùng.”
Anh dùng đăng một bài Weibo: 【Đối với tất cả những ngoài Di, tôi xin bật chế độ không quan tâm.】
Bên dưới là ảnh tôi cùng ngắm pháo hoa trên sân thượng Vân Nam.
Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một chiếc hộp hình vuông.
Mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong, đeo tôi: “ cần giữ em là tốt rồi, nhóc Di mà anh quan tâm nhất.”
(Hết.)