Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta khẽ lắc đầu, chẳng mở miệng nói hắn.
Nhưng hắn lại cất tiếng gọi:
“Thẩm Lan Thanh.”
Ta dừng chân:
“Có ?”
Ngón cái và ngón trỏ của hắn khẽ cọ nhau, lông mi run nhẹ, biểu hiện một vẻ căng thẳng chẳng hiểu vì sao:
“ đừng tưởng có chút quen biết Thất thúc của ta, liền thừa cơ tiếp cận, cớ thân quen gần gũi ta, ta…”
Mấy đó suýt khiến ta bật vì giận.
Rốt cuộc suốt cả đoạn đường này, ta chưa từng nói hắn dù nửa câu.
“ có là…”
Ta nổi lửa trong lòng, giơ vào đầu hắn, cách không điểm một cái:
“Ở đây có chỗ không ổn à?”
Phó Thời Diễn sững lại.
Ta hít sâu một :
“Ta đã nói rồi, gặp lại chính là người xa lạ. Ta chưa từng hối hận mình nói.”
Trong ánh đèn mờ mịt, hắn chớp mắt, thể đang che giấu điều , rồi nghiêng đầu, lạnh giọng đáp:
“Vậy thì tốt nhất là thế.”
Không phí thêm sức cho những cãi vã vô nghĩa, ta đè nén sự bực bội, bước thẳng hắn.
Không ngờ đi mấy bước, ta liền chạm mặt Phó Tùy Khanh, người đang bưng một bát mì đi tới.
“Sư tỷ!”
chớp mắt, nở nụ ta:
“Nãy ta thấy sư tỷ chưa ăn , sợ tỷ đói, nên gọi một bát mì chay cho tỷ. Sư tỷ có ăn chút rồi hẵng ngủ không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt của ta, nụ của Phó Tùy Khanh dần nhạt đi, cuối giọng nói cũng trĩu xuống, có chút thất vọng:
“Vậy… vậy… sư tỷ ngủ ngon.”
dứt, cả người phủ lên một tầng u buồn nhàn nhạt.
Lòng ta mềm lại, khẽ thở dài, quay người nhận bát mì:
“Đột nhiên lại thấy đói, cảm ơn, ta mang về phòng ăn.”
Khoảnh khắc Phó Tùy Khanh ngẩng đầu, đôi mắt sáng hẳn lên, trên mặt lại hiện nụ rạng rỡ:
“Sư tỷ, không cần khách sáo.”
Ta khẽ gật đầu, cố ý làm ngơ đi ánh có không sau lưng mình:
“Ngủ ngon.”
8
Tâm trạng rối bời, ta trở về phòng, tùy tiện ăn vài miếng mì rồi nằm xuống.
Nhưng nằm hồi lâu, ta cứ trở mình mãi, thế cũng chẳng chợp mắt .
Ta khẽ nguyền một tiếng, mắng thầm Phó Thời Diễn, dứt khoát đứng dậy, mò một bình rượu nhỏ rồi trèo lên mái nhà.
Đêm nay trăng sáng trong vắt, sao cũng rõ ràng, xem ngày mai sẽ là ngày nắng.
Ngày nắng thì tốt, hợp để lên đường.
Ta bật nắp rượu, uống ngẩn ngơ trời.
Thật ta vốn chẳng người biết hưởng thú thanh nhàn, chẳng ham ngắm trăng, mặt trời mọc.
Khoảnh khắc mặt trời rực rỡ, nóng bỏng, đỏ thẫm nhảy lên từ chân trời, lúc cũng khiến lòng người rung động.
Phó Thời Diễn trước kia không dậy sớm, nhưng sau khi biết ta mê xem mặt trời mọc, mỗi ngày trời chưa sáng, hắn đã dụi đôi mắt mơ màng đến tìm ta, để ta đợi giây phút rạng đông ấy.
“A Lan, ta nghe nói con người có khi sẽ dời lòng. nói xem, có nếu ta luôn ở bên , ngắm thứ yêu , lâu dần cũng có thể dời chút yêu ấy sang ta, rồi ta thêm một chút không?”
Truyện đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Khi ấy hắn mệt đến mức không mở nổi mắt, giọng nói mơ hồ, nụ mang chút ngốc nghếch.
Nhưng ánh sáng ban mai bật lên từ chân trời chiếu xuống nửa gương mặt hắn, rõ ràng, rạng rỡ, thậm chí át cả ánh dương.
Khoảnh khắc ấy khiến tim ta rung động, đến giờ nhớ lại vẫn mới mẻ.
là, đã thì rốt cuộc vẫn là đã .
Ta khẽ thở dài, chẳng rõ đang thở cho điều , có lẽ vẫn là chút không cam lòng chăng.
Nhưng không cam lòng thì sao chứ, người ta vẫn bước tiếp, chẳng ai có thể sống mãi bằng hoài niệm.
Ta khẽ “chậc” một tiếng đầy bực bội, cúi đầu định rót thêm rượu.
Chợt ánh mắt liếc , ta giật mình đ.á.n.h thót.
“Phó Tùy Khanh?”
Ta về phía tiểu sư đệ đang cố bám vào chiếc thang gỗ, chân luống cuống, suýt trượt chân ngã xuống.
Ta hoảng hồn, vội đưa đỡ :
“Chẳng chân bị trẹo rồi sao? Leo thang làm hả?”
Phó Tùy Khanh nắm c.h.ặ.t ta, dùng sức, cuối cũng đứng vững bên cạnh.
thở một trút gánh nặng:
“Ta đứng dưới , tưởng là không cao lắm, không ngờ lại khó trèo đến vậy.”
9
Nỗi phiền muộn ban nãy bị quét sạch không một mảnh.
Ta thoáng chân , lo lắng hỏi:
“Thế , mới đi lại đã leo lên trời à?”
Phó Tùy Khanh xấu hổ một tiếng:
“Ta đến tìm sư tỷ có bàn. rồi thấy phòng sư tỷ tối đèn, cứ tưởng tỷ đã ngủ, ngờ ngẩng đầu lên lại thấy tỷ ở trên này. Ta định gọi một tiếng, nhưng sợ làm người khác thức giấc, nên mới lặng lẽ trèo lên.”
Quả thật là lặng lẽ, đến ta cũng chẳng phát hiện .
Ta ngả người sau:
“Lần sau đừng thế nữa. có nói khẽ thì cũng chẳng quấy rầy ai đâu, nhưng nếu rơi xuống thì chẳng có ai đỡ đâu.”
Tiểu sư đệ cúi mắt gật đầu, trông rất ngoan ngoãn:
“Đệ hiểu rồi, sư tỷ.”
“Hiểu rồi không sửa, không? à, từ nhỏ đã là cái tính này rồi.”
Phó Tùy Khanh trông thì yếu ớt thư sinh, nhưng tính tình lại cứng đầu vô .
Năm hắn tám tuổi, chẳng biết vì cớ cãi nhau một đứa bé trai mới đến, đến lúc mọi người phát hiện thì cả hai đã lăn lộn trên mặt đất, người đầy bùn đất, mặt mũi xanh tím loang lổ.
Đám con trai trong võ quán đều khỏe mạnh, thế lạ thay, Phó Tùy Khanh lại đ.á.n.h ngang , chẳng chịu thua chút .
Ta vẫn nhớ rõ cậu nhóc kia, tuy là người học võ, tính ít , nhưng miệng mồm ngọt xớt, lòng mọi người, lại hay quấn ta.