Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Hạ Hạo đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ non nớt xưa. Gương mặt sáng sủa, đường nét rõ ràng, khí chất tỏa sáng khiến mọi người phải ngoái nhìn.

Tôi lại bất giác căng thẳng, lòng bàn ướt đẫm mồ hôi, buột miệng một tiếng:

“Anh…”

Hạ Hạo sải bước đến, câu nói tiên đã khiến tôi lúng túng:

“Du , thẩm mỹ của em kiểu vậy, chọn cái váy màu xấu thế?”

Tôi cúi , ngón siết chặt vạt váy vàng nhạt.

Tôi muốn giải thích rằng, là váy mẹ chọn cho tôi, mẹ rất thích, tôi thích.

Nhưng căn bệnh nói lắp lại tái phát, lời nói hết, Hạ Hạo đã chau mày, thở dài bất lực:

“Thôi thôi biết rồi. Nếu khó nói thì đừng nói nhiều nữa.”

Anh chỉ sang người bên cạnh:

“Đây là phòng của anh, em đưa thêm hai cái vali kia cho cậu ấy xách giúp.”

Người kia chậm rãi bước lại, tháo khẩu trang xuống.

Một bàn thon dài đón lấy hành lý của tôi. , tôi đối diện một đôi quen thuộc, anh mang theo ý cười nửa trêu chọc, nửa hờ hững nói:

“Chào em gái, chào mừng đến Kinh Tương.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh.

Thế giới thật .

Số phận thật khéo sắp đặt.

Bộ Trọng Nguyên là bàn của tôi trước khi tôi học lại, giờ lại chính là phòng của Hạ Hạo.

Thành thật mà nói, tôi không nhận anh chiếc khẩu trang kia. anh đã thay đổi quá nhiều.

Cái dáng vẻ nổi loạn, mái tóc nhuộm trắng nào… giờ đã thu liễm lại, trông anh bớt phần gai góc.

Nhưng anha đặc biệt vậy.

Trong ký ức, tôi nhớ dáng vẻ anh ngồi cạnh mình, lười biếng xoay cây bút trong khi nghe giảng.

không quên đêm anh cõng tôi rời khỏi con ngõ , gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa lê nhè nhẹ.

“Sững người làm thế?”

Bộ Trọng Nguyên dường thấy thú vị, khóe môi nhếch lên, kéo dài giọng một tiếng:

“Em gái?”

Hạ Hạo quá nhanh, tôi chỉ có thể chậm rãi bước theo nhịp thong dong của Bộ Trọng Nguyên.

Anh vừa vừa khe khẽ ngâm nga, vòng kiểu Nanjing trên cổ đung đưa lấp lánh.

Bất chợt, anh nghiêng hỏi:

“Hóa cái anh trai thành phố mà hồi cấp ba em suốt viết trong bài văn chính là Hạ Hạo à?”

Tôi khẽ gật , cụp né tránh ánh nhìn có phần suy tư của anh.

Trước đây, tôi cắm cúi làm bài, Bộ Trọng Nguyên hứng thú hỏi:

“Này, em có phải thích cái anh trai không?”

Thích ư?

Nói là thích, chi bằng là một loại ngưỡng mộ thì đúng hơn.

Anh ấy lòng mọi người, học giỏi, đối xử tôi rất tốt.

Dù giờ đây, anh đã chẳng để tâm đến cái cây mà năm nào trồng trên gò đất ở quê lớn đến đâu, chẳng quan tâm cửa tiệm tạp hóa cũ nơi chúng tôi ghé đã sửa thành cái .

Tôi thấy tiếc nuối, khoảng cách giữa tôi và anh càng xa.

Thỉnh thoảng, anh lại đột ngột gửi vài tin nhắn.

“Dạo này có xem phim không? Nam chính cực ngầu luôn.”

“Starbucks món , y nước rửa nồi.”

“Ba dượng cho anh khá nhiều tiền tiêu vặt, em có muốn uống trà sữa không, để anh đặt cho?”

Tôi nghĩ, là cách anh ngầm nhắc nhở tôi rằng, tôi bị anh quên lãng.

Nhưng Hạ Hạo à, quê tôi không có rạp chiếu phim, chẳng có Starbucks.

Thậm chí cả dịch vụ giao hàng không.

Tôi… chỉ là một người cũ, lõng và không hề xứng thế giới của anh.

“Có cần tôi giúp em theo đuổi cậu ta không?”

Tôi giật mình nhìn sang Bộ Trọng Nguyên.

Anh ta trông rất nghiêm túc.

Khi thấy tôi luống cuống lắc , anh liền bật cười:

“Đùa đấy, bộ em thấy tôi rảnh đến mức sao.”

… Quả nhiên, là cái tên đại ca bất cần, khó đoán bậc nhất trường cấp ba nào.

Làm xong thủ tục nhập học, sắp xếp giường chiếu trong ký túc xá, tôi đã nhận tin nhắn thoại của mẹ.

【Con gái ngoan đã vào trường rồi chứ? Nhớ cảm ơn anh Hạo của con đấy nhé. Hũ dưa muối mẹ làm cho , đưa cho ? Hồi thích ăn lắm.】

Hũ dưa muối ngay bên cạnh, đặt lặng lẽ trên bàn.

nãy Hạ Hạo quá vội, tôi kịp lấy thì anh đã kéo Bộ Trọng Nguyên mất.

Tôi ngẩn người một rồi nhắn lại cho mẹ: Lát nữa con sẽ mang qua.

Khi tôi vô tình nhắc đến chuyện Bộ Trọng Nguyên là phòng của Hạ Hạo, mẹ lại hoảng hốt đến mức phải điện trực tiếp.

, con nhớ mẹ đã dặn ? Tuyệt đối đừng dính dáng tới loại người không !”

Tôi lắp bắp giải thích:

“Không… không phải đâu mẹ, anh ấy… rất tốt.”

“Con quên rồi sao? Chính mà con gặp tai họa, mỗi lần mẹ nhớ lại là lại muốn khóc. Bọn súc sinh …”

“Mẹ!”

Tôi không kiềm chế nổi, bật lên cắt ngang.

Không phải lỗi của anh ấy. Là anh ấy đã cứu con.

Tôi đã giải thích vô số lần.

Nhưng mẹ cố chấp tin rằng: bởi tôi chơi thân Bộ Trọng Nguyên nên bị đám côn đồ để ý.

Nên tôi bị bắt nạt đến mức chấn động não, thất bại trong kỳ thi.

Không phải vậy đâu, mẹ à.

Bọn họ chỉ đơn giản là nhắm vào con.

Một đứa chẳng có ai che chở.

“Con nói lắp nhà góa phụ.”

“Vừa nghèo, vừa câm chả .”

Cả đám phá lên cười, gương mặt méo mó, nhòe nhoẹt trong tôi.

Đôi tôi đã sưng húp, gần không mở nổi.

Trong tuyệt vọng, tôi khóc lóc :

“Mẹ…”

Tiếng cười lại nổ tung, chát chúa và độc ác hơn.

“Hay là đến nhà , chơi cả mẹ luôn?”

Đến tận bây giờ, tôi không thể nào quên cái khoảnh khắc niềm tin sụp đổ hoàn toàn.

Mẹ tôi… không phải siêu nhân.

Bà phải lo toan bữa cơm, lon gạo, túi muối chai dầu,… bà phải chạy vạy khắp nơi để trả nợ phải khóc thương cho người chồng đã mất trong tai nạn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương