Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Sau khi gợi ý thất bại, bầu không khí trong ký túc xá lạnh ngắt như băng.
Tiểu Lệ hầu như không chúng tôi, đâu cũng cúi đầu, về phòng là kéo rèm giường lại ngay.
Quách Vũ bực bội phát điên, nhắn trong nhóm: “Tớ chịu hết nổi rồi, cứ thế này chắc tớ phát điên mất.”
Triệu Thiên đáp: “Phải nói thẳng . Không phải vì chúng ta thấy khó chịu, mà là vì sức khỏe của cô ấy.”
Tôi đồng ý.
Cái nhọt không chích , chỉ có mưng mủ sâu thêm.
Chiều Sáu chỉ có một tiết học tự chọn.
Chúng tôi hẹn sau giờ học sẽ hành .
Chuông tan học vừa reo, Triệu Thiên lập tức dậy, của Tiểu Lệ.
“Tiểu Lệ, đợi một chút. mình có chuyện muốn nói với .”
tác thu bút của Tiểu Lệ khựng lại, đầu ngón hơi tái.
Quách Vũ chắn đầu bên kia lối , tôi cạnh cô ấy.
Tiểu Lệ ngẩng đầu ba chúng tôi, hơi căng: “Chuyện ?”
Triệu Thiên cố giữ bình tĩnh: “Tìm chỗ yên tĩnh nói nhé.”
Tiểu Lệ không nhúc nhích. Môi cô ấy mím chặt.
Quách Vũ hơi sốt ruột, trực tiếp kéo cô ấy: “ , chỉ vài câu mà.”
Cơ Tiểu Lệ cứng đờ lại, bị chúng tôi nửa kéo nửa dắt khỏi lớp.
Cô ấy rất chậm, mỗi như dẫm đinh.
Phòng học trống không có ai, ghế phủ bụi.
Chúng tôi , cánh cửa phía sau khép lại vang tiếng “cạch” khô khốc.
Tiểu Lệ giữa lớp, cúi đầu.
Lòng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước, giờ lại nghẹn hết nơi cổ họng.
Quách Vũ không nhịn nổi nữa, hít sâu một hơi định nói.
Nhưng Tiểu Lệ đột nhiên cử .
Cô ấy quay định lao về phía cửa: “Tớ còn có việc…”
Triệu Thiên lập tức giữ chặt cô ấy lại: “Tiểu Lệ, chỉ năm phút .”
Tiểu Lệ vùng vẫy, nghẹn ngào mang theo tiếng khóc: “Buông … tớ biết các muốn nói rồi…”
cô ấy rơi xuống, đập mu của Triệu Thiên: “Đừng nói nữa… cầu xin các …”
Thấy cô ấy như vậy, tim tôi đau như bị kim đâm.
Không kéo dài thêm nữa.
Tôi một , chặn giữa cô ấy và cánh cửa.
đôi đỏ hoe của cô ấy, tôi cố gắng hạ , nhưng từng chữ đều nói thật rõ ràng.
“Tiểu Lệ, tớ đã thấy rồi.”
tác vùng vẫy của cô ấy dừng lại, ngẩng đầu tôi, mặt không còn chút máu.
Tôi c.ắ.n răng, nói tiếp: “Đêm hôm đó, và những lần trước… đã nhặt bang ve sinh tớ vứt trong thùng rác.”
Lời vừa dứt, căn phòng học chìm tĩnh lặng tuyệt đối.
Tiểu Lệ không vùng vẫy nữa.
Cô ấy nguyên tại chỗ, cơ bắt đầu run rẩy, càng lúc càng dữ dội.
lăn xuống từng giọt lớn, rơi không một tiếng .
Kiểu sụp đổ không tiếng ấy, còn khiến ta đau lòng hơn tiếng khóc òa.
Quách Vũ buông , lúng túng chẳng biết làm . Triệu Thiên khẽ thở dài.
06
Tiểu Lệ khóc rất lâu. Chúng tôi không nói , chỉ bên cạnh.
Quách Vũ móc trong túi một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cô ấy.
Tiểu Lệ không nhận, mũi lem hết mặt.
Cuối cùng, khi khóc mệt rồi, cô ấy ngồi thụp xuống, ôm gối, đầu vùi thật sâu.
nói khàn khàn, nghẹn ngào phát từ giữa hai đầu gối.
“Xin lỗi… tớ biết là bẩn…”
Triệu Thiên cũng ngồi xuống, thẳng cô ấy: “Tiểu Lệ, tớ không trách . tớ lo cho . Làm vậy sẽ bị bệnh đấy.”
Tiểu Lệ lắc đầu lia lịa, tóc rối tung: “Tớ không còn cách nào khác…”
Tính Quách Vũ nóng nảy, không nhịn hỏi: “Không còn cách nào là sao? đó có mấy đồng một gói , tiết kiệm ở đâu chẳng ?”
Tiểu Lệ bỗng ngẩng đầu , đôi đỏ mọng, sưng húp, trong đó có đó gần như tuyệt vọng.
“ tớ nói… nói phụ nữ kỳ là dơ bẩn, là xui xẻo. Tiêu tiền mấy này là phí phạm!”
cô ấy bỗng cao , mang theo một kiểu ngữ điệu lạ, như đang bắt chước lớn.
“ nói chỉ cần dùng vải cũ cuộn lại là , giặt rồi còn dùng lại … nói nếu nhặt của khác mà thấy còn sạch, vẫn có dùng…”
ba chúng tôi c.h.ế.t lặng.
Những lời nói chất chứa sự ngu muội và nặng nề ấy, khiến ta khó thở.
“Ngày nhập học, chỉ đưa cho tớ từng này tiền .”
Tiểu Lệ giơ làm dấu, khoảng cách nhỏ đáng thương.
“ nói ăn cơm là quan trọng nhất, những khác đều có tiết kiệm. bảo tớ học ở thành phố, tiêu tiền như chảy…”
Cô ấy hít mũi, ánh trống rỗng xuống sàn.
“Món rẻ nhất ở căn-tin cũng phải hai tệ. Một bữa không ăn thức ăn là tiết kiệm hai tệ. Một ngày tiết kiệm bốn tệ, một tháng… là có mua một cuốn sách tham khảo cũ.”
Đầu tôi ong một tiếng.
Tôi nhớ lại cảnh cô ấy chỉ ăn cơm trắng, nhớ trong ngăn có mấy chiếc bánh hấp khô dở dang.
không phải thỉnh thoảng.
Mà là ngày nào cũng vậy.
Những món đồ ăn vặt “sắp hết hạn” của chúng tôi, những quả trái cây “mua chung dư ” của chúng tôi, đối với cô ấy, có lẽ là duy nhất có chút mùi vị của dầu mỡ.
“Trong thư viện có uống, không mất tiền.”
Cô ấy vẫn thầm nói, như đang kể chuyện của khác.
“Buổi tối đói quá không ngủ , tớ ngủ sớm hơn. Ngủ rồi sẽ không đói nữa.”
Quách Vũ quay đầu , chớp thật mạnh.
Triệu Thiên cúi đầu, ngón nắm chặt vạt áo.
Căn phòng học yên tĩnh mức chỉ còn tiếng thở xen lẫn tiếng nấc nghẹn của Tiểu Lệ.
Cô ấy x.é to.ạc một góc thế giới nặng nề, xám xịt của mình, nhét thẳng trước mặt chúng tôi.
Tất những sự cẩn trọng, những hành giúp đỡ tưởng như khéo léo của chúng tôi, trong thế giới hiện thực ấy, bỗng trở nên yếu ớt và vô dụng đáng thương.
Chúng tôi xót xa, nhưng còn nhiều hơn thế là cảm giác xấu hổ tận cùng.
Chúng tôi chưa từng biết, đằng sau mỗi lời “cảm ơn” cô ấy nói với nụ cười kia, là những ngày sống khổ cực mức như thế.