Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Cô ấy tiết kiệm, nhưng không theo kiểu tự hành hạ bản thân nữa.

Cô ấy bắt dùng tiền lương làm thêm để mua hoa quả, thỉnh thoảng mang cho chúng tôi một quả táo hoặc một quả quýt.

đang giảm giá.”

Cô ấy bắt chước điệu chúng tôi, nghe hơi gượng gạo, nhưng chúng tôi đều vui vẻ nhận lấy.

Một tối nọ, chúng tôi nói chuyện về tương lai muốn làm gì.

Tiểu Lệ khẽ nói: “Tớ muốn làm giáo viên. Ở quê tớ thiếu giáo viên lắm.”

nói: “Hay đấy, sau này con tớ gửi đến chỗ cậu học, nhớ dạy cho nó thật tốt nhé.”

Chúng tôi cùng cười.

Tiểu Lệ cười, ánh đèn chiếu lên khuôn cô ấy, rạng rỡ hơn trước rất nhiều.

Cô ấy ít nói, nhưng cái vẻ rụt rè đã vơi đi.

Ánh mắt cô ấy nhìn chúng tôi, có thêm điều gì — vừa giống như là tin tưởng, lại giống như đã có chỗ dựa.

Chúng tôi hiểu, con đường phía trước rất dài.

Nhưng ít nhất, cô ấy không phải một mình lần mò trong đường hầm tăm tối nữa.

09

Chiều thứ Bảy, chúng tôi cùng nhau đi trong trường để mua sắm.

Tiểu Lệ vừa nhận lương, nói muốn mua ít đồ dùng sinh hoạt.

Ba chúng tôi tiện thể bổ sung đồ cần thiết.

Trong khá đông, người qua lại tấp nập.

Tiểu Lệ đẩy xe , nhìn ngắm rất kỹ.

So sánh giá cả, tính toán trọng lượng từng món.

Cô ấy dừng lại trước dãy kệ đ.á.n.h , cầm lên một tuýp khuyến mãi giá rẻ xem qua, rồi lại đặt .

Sau cô với tay lấy một tuýp rẻ hơn ở bên cạnh.

Kệ hơi cao, đồ xếp đầy kín.

Cô ấy phải nhón chân, cố với mới chạm .

Khi gần lấy , một bà cô đứng cạnh chen qua, vô tình chạm khuỷu tay cô ấy.

Cơ thể Tiểu Lệ chao đi, tay không giữ vững.

“Rào——” Không một tuýp đ.á.n.h .

Cả một , chừng bảy tám tuýp, rơi lạch cạch đất.

Tiếng động khá lớn, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

Tiểu Lệ lập tức trắng bệch, hoảng hốt cúi nhặt.

Một cô nhân viên trung niên tóc uốn xoăn chạy tới ngay, the thé: “Ê! Làm gì đấy! Không mua thì đừng có động lung tung!”

Tiểu Lệ sợ đến mức tay, vừa nhặt lên lại làm rơi tiếp.

Cô ấy ngồi thụp dưới đất, ngẩng nhìn nhân viên đang tức giận, môi , chẳng nói lời nào.

Nhân viên chống nạnh, liếc qua đống lộn xộn dưới sàn, rồi đảo mắt nhìn Tiểu Lệ từ đến chân.

Ánh mắt đầy khinh thường, chẳng buồn che giấu: “Này, nói cô đấy! Làm rơi hết thế này, hỏng rồi không định đền à?”

cô ta càng lúc càng to, thu hút thêm nhiều người đứng xem.

Tiểu Lệ cúi gằm , vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Cô ấy lí nhí nói nhỏ: “Xin lỗi… tôi không cố ý…”

“Xin lỗi à?” Nhân viên không chịu buông tha: “Nhìn cô thế này, có mua nổi không hả? Làm rơi thì phải chịu trách nhiệm chứ!”

Xung quanh có người trỏ, Tiểu Lệ co rúm người lại, toàn thân rẩy.

Cô ấy cố nhặt từng tuýp đ.á.n.h rơi đất, nhưng tay đến mức cầm không vững.

Nhân viên kia không ngừng lải nhải: “Giờ mấy đứa sinh viên này vụng về quá, làm hỏng đồ rồi biết giả vờ đáng thương…”

đang chọn khoai tây chiên cách mấy , nghe thấy ồn ào liền quay lại, cơn giận bốc thẳng lên.

Cô ấy ném luôn bịch khoai tây lên kệ, sải mấy đến chắn giữa Tiểu Lệ và nhân viên.

“Chị la cái gì la! Đồ rơi thì tôi nhặt lên là , có hỏng đâu! Chị dựa đâu ăn nói kiểu hả!”

Nhân viên bị khí thế dọa cho khựng lại một chút, nhưng lập tức ưỡn cổ đáp trả:

“Tôi nói gì nào? Cô ta làm rơi đồ rồi muốn cãi lý à?”

Triệu Thiên đến, chẳng buồn để ý đến nhân viên, cúi kiểm tra đám đ.á.n.h dưới đất.

Cô ấy nhặt một tuýp lên, xem kỹ lớp bao bì, rồi nhẹ bóp thử.

Sau đứng dậy, nhìn thẳng nhân viên, điềm tĩnh nhưng rõ ràng.

“Này chị, chúng tôi kiểm tra rồi, bao bì nguyên vẹn, không bị hư hại. Bây giờ chúng tôi sẽ xếp lại chỗ cũ.”

Tôi nhanh chóng ngồi giúp Tiểu Lệ nhặt.

Tiểu Lệ ngẩng nhìn tôi, trong mắt đầy nước mắt và sợ hãi.

Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, nói khẽ: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Nhưng thì chẳng định bỏ qua dễ vậy.

Cô ấy thẳng nhân viên, dứt khoát: “Câu nói lúc nãy chị là có ý gì? ‘Nhìn cô thế này mua nổi không’ nghĩa là sao? Chị như vậy là đang phân biệt đối xử đấy! Chị phải xin lỗi cô ấy!”

nhân viên khi đỏ khi trắng, người xung quanh càng lúc càng đông.

Tiểu Lệ nắm chặt một tuýp đ.á.n.h , nhìn và Triệu Thiên đang chắn trước mình, rồi nhìn tôi đang ngồi cạnh giúp nhặt đồ, hốc mắt cô ấy đỏ hoe hơn nữa.

10

Mọi người xung quanh bắt xì xào bàn tán.

nhân viên đỏ bừng như gan heo, có lẽ cô ta không ngờ mấy sinh viên này lại cứng rắn đến vậy.

“Tôi xin lỗi gì chứ? Tôi nói gì nào?”

Ánh mắt nhân viên né tránh, cố tỏ ra cứng miệng: “Cô ta làm rơi đồ là sự thật ?”

“Làm rơi đồ thì tôi nhặt, tôi đặt lại chỗ cũ.”

Triệu Thiên lên một , đứng song song với , không to, nhưng từng chữ rơi nặng nề.

“Nhưng lời chị nói vừa rồi là x.úc p.hạ.m người khác. tôi yêu cầu chị xin lỗi, điều hoàn toàn hợp tình hợp lý.”

Tôi đỡ Tiểu Lệ đứng dậy, che cô ấy ra sau lưng mình.

Tôi cảm nhận cơ thể cô ấy đang lên nhẹ nhẹ.

Một người đàn ông trông như quản lý chen : “Có chuyện gì thế này? Đừng chặn lối đi.”

Nhân viên kia như gặp cứu tinh, vội vàng nói: “ Vương, mấy sinh viên này làm rối hóa, nói tôi sai…”

“Là cô ta xem thường người khác trước!”

lập tức ngắt lời, quay sang phía người quản lý: “ là quản lý phải không? thử xem công bằng đi. Bạn cùng phòng tôi vô tình làm rơi vài tuýp đ.á.n.h , tôi đang nhặt lên. Nhân viên các , vì cô ấy ăn mặc giản dị, liền nói cô ấy không có tiền mua, bảo cô ấy giả vờ đáng thương. Đây là cách phục vụ các à?”

Người quản lý nhíu mày, quay sang nhìn nhân viên kia: “Cô Lý, cô thực sự nói vậy à?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương