Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Chị dâu cả quay lại nhìn mẹ tôi: “Tiền của Nguyệt Minh là cho vay. Sau này kiếm được tiền, trả lại không thiếu một xu đâu!”
Mẹ tôi vẻ như vỡ lẽ, một tay đẩy tôi về phía Chị dâu cả: “ Nguyệt Minh, mày nhìn cho đây này! Mấy việc ăn này của người ta quả là không tồi chút ! Vừa bán được tiếng thơm, lại mất một đồng !”
Tôi lấy hết can đảm : “Nếu chị ấy không xen chuyện này, tự rước lấy rắc rối này chứ?”
Ánh mắt Chị dâu cả nhìn tôi, ràng có thêm một tia tán thưởng.
Mẹ tôi mạnh mẽ chọc trán tôi một cái: “Cái nha đầu ăn cây táo rào cây sung!”
Chị dâu cả : “Đúng vậy, vụ ăn này không lỗ, vậy mẹ lại không chịu cho ? Mẹ là mẹ ruột của , có tiền đồ , lẽ lại không hiếu kính mẹ ?”
“Nhỡ không đỗ, tiền của tao đổ sông đổ biển à?” Mẹ tôi làu bàu.
“Mẹ có thể cho vay, sau này bảo trả lại ?” Chị dâu cả tủm tỉm, mắt mang theo một tia chế giễu.
Khuôn già nua của mẹ tôi khi đỏ khi trắng.
Có thể thấy được, thực ra bà ấy động lòng .
Nhưng trước hết là không nỡ bỏ tiền ra. Thứ hai, bà ấy nhỏ nhen, sợ tôi là ruột của bà ấy, sẽ lừa tiền của bà ấy.
Chuyện này sau khi lan ra làng, đủ lời đồn thổi.
Bác hàng xóm gặp ai khen Chị dâu cả là người phóng khoáng, đừng thấy bình thường chị ấy hay to tiếng cãi nhau với mẹ chồng, hay đập phá đồ đạc, trông như không muốn sống nữa, nhưng việc lớn một chút không lề mề.
À, đúng , hai chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường gạch thấp. Mỗi khi tôi có bất kỳ nhất cử nhất động , bà ấy đều có thể nghe mồn một.
Bố mẹ tôi và cả tôi không ít lần cảm thấy mất . Để hạn chế mất , họ thường cố gắng không chọc giận Chị dâu cả.
Nhịn được nhịn, không nhịn được cố nhịn.
Lần này, chỉ vì liên quan đến tiền bạc, mẹ tôi mới bị chọc tức đến mức ấy.
có người cố tình gây chuyện: “Nguyệt Minh, nghe Chị dâu cả cho vay tiền ghi sổ sách à? Người một tính toán vậy? Nếu có cứ lấy ra cho dùng chứ.”
ta không chỉ muốn nghe chúng tôi than vãn lẫn nhau, để cửa lục đục gà chó không yên ?
Tôi không biểu cảm : “ em ruột ràng sổ sách. Không chỉ chị ấy ghi, em ghi.”
Bố mẹ ruột nỡ bỏ tiền ra cho tôi , dựa đâu đòi hỏi Chị dâu cả tự bỏ tiền túi ra chu cấp cho tôi chứ?
Chị ấy chịu cho tôi vay, là giúp đỡ lúc hoạn nạn, rất khó có được .
Sau này, tôi có hỏi chị ấy, lẽ không sợ nhỡ tôi không đỗ đại , không trả được tiền cho chị ấy ?
Chị ấy : “Ai không đỗ đại không kiếm được tiền? chị vẫn ở xưởng kiếm tiền đó ?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Gánh nặng ngàn cân đè nặng lòng bấy lâu nay bỗng chốc nhẹ rất nhiều.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, Chị dâu cả thật ra rất hay , đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh, hai hàm răng trắng muốt, lên rất đẹp.
Một cô hiểu chuyện, lại xinh đẹp như vậy, lại trở thành hổ cái miệng mẹ tôi chứ?
Cuối năm đó, Chị dâu cả có thai.
Mẹ tôi và cả tôi càng không dám chọc giận chị ấy, mọi việc đều chiều theo chị ấy.
Chị dâu cả hoàn toàn trở thành bá chủ tôi.
Kỳ nghỉ hè năm tôi lớp mười hai, Tiểu Chí dẫn về một cô . Trông chừng bằng tuổi tôi, trắng trẻo thanh tú, luôn cúi đầu không lời .
Cô ấy tên là Na Na, là bạn của Tiểu Chí. Lần này về là để tổ chức đám cưới.
Bố mẹ tôi vui đến mức không khép miệng lại được, tiệc cưới được tổ chức đặc biệt long trọng, dân làng ai nấy đều than phiền tôi nâng tầm tiệc cưới lên quá cao.
Thế nhưng mẹ tôi lại khinh thường Na Na từ đầu đến chân, suốt ngày sai vặt cô ấy xoay mòng mòng.
ràng bà ấy vừa mới từ ngoài , thoáng cái sai Na Na bếp rót nước cho bà ấy uống.
Quần áo thay ra của bà ấy và bố tôi cứ thế quẳng chậu, giao cho Na Na giặt.
Tiểu Chí, không những không lời bênh vực Na Na, đặc biệt tận hưởng.
Mẹ tôi thường xuyên trước cả , khen Tiểu Chí dạy vợ có phép tắc, đủ bản lĩnh đàn ông.
cả tôi thở dài thườn thượt.
Chị dâu cả khẩy không gì.