Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

HẾT

— Chương 9 —

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại phố tỉnh làm việc.

Sau khi ổn định, tôi lập tức đón cháu gái Khả Nhi sống cùng để đi học.

Mẹ tôi mắng tôi không có lương tâm, có tiền không hiếu kính bố mẹ ruột, lại đi cấp cho anh cả và Chị dâu cả.

Bà ấy : “Trần Nguyệt Minh, mày làm thế này phải công bằng đấy chứ. Mày giúp anh cả mày nuôi Khả Nhi, thì cũng giúp út mày nuôi một phải. Bằng không út mày sẽ nghĩ mày là em gái thiên vị. Sau này mày nhà chồng bắt nạt, nó cũng không đứng bênh vực mày đâu.”

Tôi biết bà ấy tôi cấp cho gia đình út, cũng biết tiền tôi hiếu kính bà ấy và bố tôi, bà ấy đều lén lút lấy đi cấp cho út. Do , mỗi lần nhà, tôi chỉ mua vài thứ thiết thực, không đưa tiền cho họ nữa.

tôi không ngờ, bà ấy có thể đường hoàng như vậy mà trách móc tôi thiên vị.

Kể từ khi dẫn con rời đi, út lại kết hôn.

Lần này thì đăng ký kết hôn và sống đàng hoàng rồi, vợ chồng ở ngoài đi làm công, vứt cả con cho bố mẹ tôi, không hề đoái hoài.

phần chi phí sinh hoạt, mẹ tôi không tiện hỏi.

Bố tôi thì không nhịn được hỏi một câu, nó một lời làm cho cứng họng: “Tiền sính lễ tôi tiết kiệm được không đủ nuôi con ? Hơn nữa nhà của tôi anh cả chiếm mất, các phải bồi thường cho tôi!”

Bố mẹ tôi không hé răng nửa lời.

Thật , ai cũng hiểu rõ trong .

Trước khi kết hôn, tiền anh cả kiếm được đều đưa hết cho mẹ tôi giữ không thiếu một xu, út, chưa bao giờ nộp nhà một đồng nào.

Anh cả làm thợ hàn, kiếm được không ít, không chỉ kiếm đủ tiền sính lễ và tiền tiệc cưới của anh ấy, mà ngay cả mấy căn nhà kia, anh ấy cũng bỏ tiền của lẫn công sức .

Chính vì thế, sau khi Chị dâu cả biết được sự tình bên trong, cảm bất công cho anh cả. Việc chiếm căn nhà cũng không hề có chút áy náy nào.

“Mẹ công bằng rồi ?” Tôi hỏi ngược lại một câu, rồi lạnh nhạt : “Mẹ không cần phải bận tâm, con không cần khác chống lưng cho con.”

“Cái nhút nhát hèn nhát như mày, không sợ sau này nhà chồng bắt nạt ?”

Tôi không thèm để ý đến bà ấy.

Thật , tôi vốn dĩ chẳng kết hôn.

Chỉ sợ bà ấy nhảy dựng lên, giấu kín trong không hé răng nửa lời.

thì, cũng là một khoản tiền sính lễ lớn sẽ mất đi mà.

— Chương 10 —

1. Có lần, Chị dâu cả vào phố thăm Khả Nhi, bỗng nhiên phấn khởi lấy một bức thư bảo tôi xem.

Là thư của .

Chữ viết tuy nguệch ngoạc, cũng có nhiều lỗi chính tả, tấm biết ơn sâu sắc lại hiện rõ trên từng trang giấy.

Trước tiên, em ấy năm trước em ấy kết hôn lần nữa. Đối phương tuy lớn hơn em ấy mười tuổi, tính cách rất tốt, đối xử với em ấy và bé cũng đều rất tuyệt.

Rồi lại giải thích, thật em ấy sớm liên lạc với Chị dâu cả để báo tình hình của , trước vẫn chưa ổn định được, cũng không để Chị dâu cả phải lo lắng thêm cho em ấy, không viết thư.

Điều làm tôi sốc nhất lại là câu cuối cùng: Chị biết vì em cứ phải dẫn con đi không? Đêm , em nghe bà ấy , sau khi em đi rồi, họ sẽ bán bé đi! , như vậy là có thể bù đắp vào khoản thiếu hụt tiền tiệc cưới rồi.

Tôi và Chị dâu cả nhìn nhau.

Biết mẹ tôi vô lý, trọng nam khinh , tôi thật sự không ngờ, bà ấy lại dám đem chính cháu gái ruột của đi bán lấy tiền!

Hèn chi ngày trước dù các bà thím hàng xóm và Chị dâu cả có ám chỉ rõ ràng thế nào với rằng một nuôi con khó khăn đến mấy, em ấy vẫn kiên quyết dẫn con theo cùng.

Kể từ sau, mỗi lần nghĩ đến mẹ tôi, tôi lại không kìm được mà rùng , hầu như không bao giờ nhà thăm họ. Những thứ cần hiếu kính, tôi cũng trực tiếp mua online gửi đến.

— Chương 11 —

Một ngày nọ, năm sau khi tốt nghiệp, Chị dâu cả hỏi đùa: “Nguyệt Minh, khi nào thì đón chú tương lai cho Khả Nhi đây?”

Chị ấy lo cháu gái ở bên tôi sẽ ảnh hưởng đến việc tôi hẹn hò.

Tôi khẽ cười: “Đừng đợi nữa, em vốn dĩ chẳng kết hôn đâu.”

“Vì ? Có phải vì nuôi Khả Nhi gánh nặng quá không? Em trả tiền cho chị từ lâu rồi, không cần cảm nợ chị gì đâu.” Chị dâu cả sốt ruột.

“Chẳng liên quan gì đến mấy chuyện cả, em chỉ một rất tốt.”

Tôi là thật , nhìn hôn nhân của anh trai và rất nhiều xung quanh, tôi chẳng hề cảm kết hôn là một chuyện hạnh phúc.

Em hỏi Chị dâu cả: “Chị, chị hạnh phúc không?”

Chị khựng lại một chút, rồi cười: “Hạnh phúc ư? Cũng tạm. ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, gặp chướng mắt thì cứ bật lại thẳng thừng, mặc kệ hắn là ai đi nữa! Cuộc đời mà, sống cho phóng khoáng một phen. À phải rồi, em chưa biết phải không Nguyệt Minh? viên Nhóm tương của chúng ta lại tăng lên rồi đấy!”

Làm Chủ nhiệm Hội được năm, Chị dâu cả bó buộc tay chân dứt khoát từ chức.

Sau , dưới sự tích cực lên kế hoạch của hơn chục chị em , họ tự nguyện lập Nhóm tương . Mọi nhất trí bầu chị làm đứng đầu.

Mục đích lập của tổ chức này là huy động mọi nguồn lực có thể, nhằm cung cấp sự giúp đỡ tối đa cho và trẻ em cần được hỗ .

Kể từ khi lập, tổ chức nhận được sự chào đón và ủng hộ nhiệt tình từ đông đảo trong thôn.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của chị, em bỗng nhớ tới một câu : “ có mãnh hổ, tay ngắt tường vi.”

Lương thiện không đồng nghĩa với yếu đuối.

Dữ dằn cũng không có nghĩa là tàn bạo.

Em nhìn chị chằm chằm, thầm nhủ trong : “Chị dâu cả, em sẽ mãi là ủng hộ kiên định của chị!”

Hết

Tùy chỉnh
Danh sách chương