Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ kinh ngạc và khó trên mặt tôi quá rõ ràng, Bùi Yến Lễ lập tức đọc tôi.
Anh chỉ vào chiếc chăn dưới giường phía tôi, giải thích: “Nửa đêm nóng, đạp chăn ra, sau đó lại lạnh, đòi giật chăn của anh, rồi thì…”
Bùi Yến Lễ không nói hết câu sau, nhưng tôi đã .
Nhưng đó dù sao cũng là hành vô thức vào ban đêm, tôi không cảm hành vi có gì đáng xấu hổ.
Thế nhưng bây giờ khi đã tỉnh táo, tôi nhìn lên vạt áo ngủ của Bùi Yến Lễ bị tôi vô tình cọ vào mà mở rộng, để lộ một góc xương quai xanh gầy gò, tinh xảo như được tạc từ ngọc trắng.
Tôi vẫn không thể kiểm soát được mà đỏ mặt.
Vội vàng nói khẽ một tiếng: “Xin lỗi.”
Rồi không đợi Bùi Yến Lễ phản ứng, liền lật người xuống giường trốn vào phòng vệ sinh.
Quả thật tôi có chút ngượng ngùng.
Tuy hai người đã kết , nhưng trước đó không có nền tảng tình cảm gì.
Bùi Yến Lễ còn chủ tránh né nói ra sofa ngủ, là chính tôi chủ nói ngủ cùng cũng không sao, kết quả lại tỉnh dậy vòng tay anh…
Cứ như thể tôi đã sớm tính toán kỹ càng, cố nhân lúc người ta sơ hở để chiếm chút lợi mình vậy.
Tôi nghĩ, rồi lắc .
Nhìn vào gương tự trấn an bản thân: “Hai người đã kết rồi, ngủ cùng là bình thường thôi.”
Không tôi đã lặp lại bao nhiêu lần, trở lại bình thường.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, Bùi Yến Lễ đã thay một bộ quần áo khác và đang chuẩn bị bữa .
Bữa đơn giản chỉ có sữa, bánh mì, trứng, anh còn đeo tạp dề bận rộn bếp.
tôi đi ra, anh chu đáo không nhắc đến buổi , mà quay lại nở một nụ cười.
“Bữa sắp xong rồi, uống chút sữa lót dạ trước đi.”
Tôi nhìn anh nói xong rồi lại quay bận rộn, tim tôi khẽ run lên.
Tình cảnh kiếp trước tôi chưa từng .
Lục Hãn Đình đừng nói đến việc xuống bếp nấu nướng, đến cả ăn một bữa đàng hoàng ở nhà cũng hiếm như sao buổi sớm.
Anh ta thường xuyên nhận được cuộc điện thoại không của ai gọi đến liền vội vàng bỏ đi.
Hiếm lắm ngồi xuống ăn , nhưng cũng nhíu mày, kén chọn đủ thứ, không chê đồ ăn mặn thì chê cứng.
Ban tôi tưởng anh ta kén ăn, sau , là do người nấu.
Không ngờ kiếp , lại còn có người bằng chăm sóc tôi như vậy…
Nơi trái tim tôi từng héo úa như đất khô cằn giữa mùa hạn, vậy mà giờ đây lại như được ai đó nhẹ nhàng vun xới, tưới nước, chăm bón từng chút một, một lần nữa đ.â.m chồi, nảy lộc, nở hoa.
Tôi chợt bừng tỉnh, không nghe Bùi Yến Lễ ngồi xuống ăn , đang định bước vào bếp, nói: “ giúp anh.”
Thì nghe tiếng gõ cửa.
Tôi lo là Cố Nguyên Thành đến giục Bùi Yến Lễ ra ngoài, nên định ra mở cửa mời cậu ấy vào ăn cùng.
Chỉ là cửa vừa mở ra, tôi liền đứng sững tại chỗ.
Là Lục Hãn Đình.
Anh ta mặc quân phục, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, giọng điệu lạnh như băng.
Lục Hãn Đình không thể diễn tả được cảm giác khi nghe mẹ Lục nói tôi và Bùi Yến Lễ đã đăng ký kết rồi đi Quảng Châu.
Anh chỉ cảm tim như bị ai đó siết chặt.
kinh ngạc thoáng , để lại dư vị chua xót khó chịu, như bị lăng trì từng tấc từng tấc cắt xẻ m.á.u thịt anh.
Lần tiên Lục Hãn Đình , con người không cần bị thương, chỉ cần một câu nói thôi, cũng có thể đau đớn đến vậy.
Anh ta nhíu mày, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại không nói được một .
Mãi một lúc lâu sau lại được giọng nói của mình.
“ khi nào?”
Chẳng Lục Hãn Đình giúp Đỗ Vũ Vi Tiểu Cảnh cả buổi chiều, rồi vì Tiểu Cảnh khóc lóc quấy nhiễu không ngủ được, anh ta giúp dỗ cả đêm.
sau lại bất ngờ nhận được thông báo họp, đến chiều kết thúc cuộc họp đến viện, vừa bước vào đã nghe y tá thông báo: “Tống Uyển Kiều à, sớm nay đã làm thủ tục xuất viện rồi.”
Anh ta không kịp dừng chân đã vội vàng trở nhà, vậy mà kết quả nghe được tin từ miệng mẹ Lục.
Mẹ Lục nghe anh ta hỏi, tay xào rau không hề ngừng lại, trực tiếp nói: “ sớm đã thu dọn đồ đạc đi rồi.”
Lục Hãn Đình nhìn vẻ mặt thờ ơ của bà, không sao, đột nhiên không kiểm soát được cơn của mình.
Một ngọn lửa vô cớ bốc lên , khiến anh nhíu mày, không kìm được tức : “Sao mẹ không ngăn ấy lại?”
Mẹ Lục bị tiếng gầm của anh làm cho sững người một lát, rồi ngừng tay, quay lại nhìn: “Tại sao ngăn?”
Bà thản nhiên nói: “Không con đã giới thiệu nó đi xem mắt sao, bây giờ nó kết rồi dọn ra khỏi nhà, chẳng là tốt sao? Không ai bám víu con nữa, con cũng có thể yên tâm lo đại cả đời của mình rồi.”
nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào anh, ngay lập tức dập tắt ngọn lửa dữ vô cớ anh.
Bản thân anh cũng bừng tỉnh.
Đúng vậy, là anh đã đối tượng xem mắt cho tôi.
Là anh muốn cắt đứt cái tình cảm méo mó của tôi dành cho mình, vậy mà bây giờ, khi tôi cuối cùng cũng kết với người khác.
Tại sao anh lại khó chịu đến vậy?
Cái cảm giác chua xót khó của Lục Hãn Đình còn chưa ra nguồn gốc, thì đã nghe mẹ Lục lẩm bẩm một mình.
“Con cũng lớn rồi, nên đối tượng đi thôi. Nghe nói Đỗ Vũ Vi và con lại khá thân mật?”
Bà có vẻ rất hứng thú, ghé sát lại nhìn Lục Hãn Đình, nói một cách đầy thâm : “Nếu con có , nào mời ấy nhà ăn , mẹ…”
Lục Hãn Đình theo bản năng từ chối: “Mẹ lầm rồi, chỉ là con chăm sóc quân nhân tử sĩ thôi.”
Anh muốn phòng để rõ cảm xúc đang cuộn trào , nhưng mẹ Lục lại không chịu buông tha, tiếp tục kéo anh hỏi: “Thế mà mẹ nghe nói con còn ăn với ấy, đón ấy tan làm, để con của ấy gọi con là bố?”
nhắc của bà, Lục Hãn Đình nhận ra hành của mình ám muội đến mức nào.
Nhưng Tiểu Cảnh gọi anh là bố chỉ vì anh đã chuyển hộ khẩu của Tiểu Cảnh sang tên mình để thằng bé được đi học.
Bữa đó, kỳ thực chỉ là do Đỗ Vũ Vi muốn cảm tạ kia mà mời, hoàn toàn không mang nghĩa gì khác.
Anh không tiện từ chối, nên đã đồng .
Nhưng chưa ăn được mấy miếng, anh đã bị một cuộc điện thoại gọi đến quân khu.
Ngày sau đến đón tan làm, cũng chỉ là để đưa Đỗ Vũ Vi đi viện tái khám, không hề có gì mập mờ như người ngoài đồn thổi.
Vì sau cái c.h.ế.t của chồng Đỗ Vũ Vi đã mắc tâm thần nghiêm trọng, không những tái khám định kỳ để uống thuốc, mà còn không chịu được bất kỳ kích nào.
Do vậy, vì tình hình của Đỗ Vũ Vi, dù ta đã tố cáo tôi, anh cũng không so đo.
Để giúp Đỗ Vũ Vi cân bằng tâm lý, anh đã nhường vị trí diễn viên chính của tôi cho người khác.
Lục Hãn Đình nghĩ đến đây, đột nhiên bên tai anh vang lên những tôi đã nói ngày đó.
“Tại sao anh lại thiên vị như vậy?”
anh chợt run lên, đột nhiên linh cảm mách bảo…
Có vì thiên vị của anh mà tôi dỗi bỏ đi không?
Lục Hãn Đình thoát khỏi hồi ức, nhìn tôi trước mặt, nhíu mày.
“Đừng dỗi nữa, nhà với anh đi. Anh sẽ cách giúp hủy giấy đăng ký kết , còn hồ sơ của cũng…”
anh chưa nói hết, tôi đã trực tiếp ngắt : “ không , cũng không hủy giấy đăng ký kết .”
Nói xong liền định đóng cửa.
Lục Hãn Đình lại nhíu chặt mày.
Đoán trước được hành của tôi, anh trực tiếp đưa tay chặn lại.
Nhìn cứng mắt tôi, anh lại nghĩ rằng tôi vẫn còn dỗi, liền dịu giọng.
“Anh vẫn còn Đỗ Vũ Vi, nhưng ấy có tâm thần không chịu được kích , anh thay ấy xin lỗi .”