Vào ngày giỗ 70 năm của Kiều Thư Mạn.
Thẩm Nghiên Chi, gần chín mươi tuổi, vung gậy đ///ánh tôi ngã xuống đất.
“Khóc! Cô còn mặt mũi mà khóc! Cuộc đời này của tôi, điều hối hận nhất chính là cưới cô!”
Thành hôn 70 năm, Kiều Thư Mạn là “hồng nhan tri kỷ, tình yêu trọn đời” của ông ta.
Còn tôi lại là tàn dư phong kiến mà ông ta không thể trái lệnh mẹ già.
“Đôi chân nhỏ, trước hẹp sau rộng, như móng heo.”
Nhưng Thẩm Nghiên Chi không biết, tôi không khóc vì ông ta.
Ngày hôm đó, tin tức tiết lộ bức di thư của một phi công trẻ:
[Nếu xư///ơng cốt tôi còn chưa mục nát, xin hãy ch//ôn cùng tôi bức ảnh của tôi và Tiểu Lâm.]
Tôi mới biết thì ra năm đó Lương Cư An hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra.
Không phải là do anh không yêu tôi…
Sống lại một lần, tôi từ chối đính hôn với Thẩm Nghiên Chi.
Khởi hành đến căn cứ nơi Lương Cư An đang ở.
Lần này, tôi muốn cứu anh ấy.