Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Đêm đó, hắn uống rượu, đứng giữa ánh đèn chập chờn, thề thốt vang dội:
“Nếu một mai có thể cưỡi gió lên, chỉ nguyện trừ gian nịnh, vì vạn dân cầu một con đường sống!”
nay, khi đã quyền nghiêng triều chính.
Hắn lại như huyện lệnh năm xưa, buông một :
“Thiên hạ này, sớm đã là Thái hậu.”
Ta chẳng biết lòng là cảm xúc gì.
Chỉ là… cuối cùng vẫn theo lời hệ thống dặn, khẽ khàng khuyên hắn mấy :
“*Kẻ mất lòng dân, át sẽ mất thiên hạ.
*Kẻ hấp hối kia, thật sự chẳng trụ bao lâu.
Bệ hạ nay đã thành, chẳng là ấu đế như năm xưa…”
lại chẳng thèm nghe.
Sắc mặt hắn hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, cắt lời ta:
“* Phù, muội chỉ là một hài tử bảy .
*Chính sự triều đình muội biết gì chứ.
Khi xưa đoán trúng vài chuyện, giờ lại tưởng mình thần cơ diệu toán.”
Hắn ghét ta dạy hắn đạo lý.
Ghét ta nhắc hắn nhớ rằng, con đường hắn hôm nay, là nhờ một tiểu hài nhi bảy , đặt nền từ thuở ban đầu.
chẳng buồn giả vờ nữa, phất tay áo rời .
Chỉ để lại một giận dữ:
“*Muội đã muốn ở lại thì cứ ở.
Rồi sẽ sớm hối hận thôi!”
8
Ta đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đầy cương quyết.
Hành lang vắng lặng, lòng ta rõ—lần này, ta thật sự bị rơi rồi.
rằng, bản thân chẳng thể lay động nổi bất kỳ ai gia nữa.
Sương mờ phủ kín khóe mắt.
Ta run rẩy siết chặt vạt áo, cố nén xuống cơn xao động thoáng chốc bùng lên lòng—cái bản năng muốn gọi hắn quay lại.
Ta hình như… luôn là kẻ bị lại.
Đời trước, ta chỉ sống chín năm ngắn ngủi.
Năm ta ba , mẹ mang thai em trai.
Bà cố dẫn ta vào chốn đông người, giả vờ sơ rồi rơi ta giữa dòng người chen lấn.
Năm ta năm , bị chẩn đoán mắc chứng bệnh tim.
Cha mẹ nuôi không nỡ tốn tiền chữa trị, đem ta trả lại nhi viện.
Năm tám , lại bị phát hiện suy tim nặng.
Viện cầm chẩn đoán ta, mở livestream kêu gọi quyên góp.
Nửa năm ròng rã, gom hơn mười vạn.
Thế ta vẫn không nhập viện, chẳng uống nổi vài viên thuốc tốt.
Sau đó, viện bị phanh phui dùng tiền quyên góp ăn chơi hoang phí.
Cư dân mạng phẫn nộ, đòi hoàn tiền, mắng chửi ta và viện kết.
Đêm viện bị bắt, cả mạng đều hò reo hả hê.
ta thì âm thầm phát bệnh, lặng chết nhi viện, chẳng ai hay biết.
Có một kiếp ấy ta quá bi ai, quá ngắn ngủi.
Nên khi sinh mệnh cạn dần, giữa tầng không, một giọng nói tự xưng là “hệ thống” tìm đến ta.
Ban cho ta cơ hội, sống lại ở một thế giới khác.
Ta cứ ngỡ, đổi lại một đời, chân tâm sẽ đổi chân tình.
Thế nhưng rốt cuộc… vẫn là bị vứt .
Ta ngây dại đứng nơi hành lang, bóng lưng kia đã sớm khuất dạng.
Ta lại nhớ đến lời vừa nói:
“Qua đêm nay hắn không tỉnh, chỉ e vô phương cứu chữa.”
Nỗi sợ hãi như sóng trào dâng lên lần nữa, cuồn cuộn vây lấy tâm can.
cơn hoảng loạn, ta bước nhanh về phía phòng ngủ .
Lại vừa ngẩng đầu, chạm phải một ánh mắt—
Chính là hắn, đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn về phía ta.
Bước chân ta khựng lại.
Môi mím chặt run rẩy, nước mắt kìm nén chẳng kịp, rơi xuống từng giọt.
đã tỉnh.
Có hắn đã đứng đó một lúc, sắc mặt xám trắng giờ dịu lại phần nào.
Ta và vừa rồi nói chuyện, có hắn đã nghe .
Trái tim như rơi phịch trở về lồng ngực, nước mắt tuôn không ngừng, ta không kiềm lao về phía hắn.
Ta chỉ muốn hỏi hắn có khó chịu hay không, muốn nói một lời xin lỗi.
Nhưng dường như… hắn đã lầm ta, bước ra đón.
Đón lấy thân thể nhỏ bé ta lao tới, vòng tay ôm lấy, lại dịu dàng lau khô nước mắt ta.
Thân mình đột nhiên rời khỏi mặt đất, ta hoảng hốt trợn mắt, mặt mũi tái nhợt.
thoáng ngẩn người, ra ta không có muốn ôm.
khom người, nhẹ nhàng đặt ta xuống.
Ta ngấn lệ nhìn hắn, ngẩng đầu, ánh mắt không rời.
Ta chỉ muốn nói một —hoặc là quan tâm、hoặc là xin lỗi。
Nhưng lòng quá khẩn trương, môi mấp máy chẳng thốt nổi một lời.
có nghĩ rằng ta phòng bị.
Nụ cười thoáng hiện nơi khoé môi, trở nên ngượng ngập phai nhạt.
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ đơn, rất nhanh lại thu liễm.
Một lúc sau thấp giọng nói:
“Không cần đưa nhị nương tới thay nữa.
Chờ thời cơ đến, ta sẽ vào cung… cầu một tờ hưu thư.”
Ta phải mất một lúc ra tứ lời hắn, sững sờ trừng lớn mắt:
“… định đuổi ta ư?”
ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, trầm mặc thật lâu, như lựa lời:
“*… không muốn ư?
Huynh nói không sai, nơi này… thật khó có kết cục tốt.”