Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

“Nương nương, hôm nay người còn chưa dùng thuốc thiện.”

 

Cung nữ rụt rè dâng bát lên, cứ như sợ ta đến mức không dám thở mạnh.

 

Ta một tay cầm bát, bất ngờ buông lỏng, cả thuốc lẫn nước đều đổ ập lên đầu cung nữ.

 

“Nương nương tha mạng! Xin nương nương tha cho nô tỳ!”

 

Cung nữ hoảng sợ bật khóc, vội quỳ rạp dưới đất dập đầu xin tha.

 

“Chuyện nhỏ nhặt thế này cũng làm không xong, người đâu, lôi ra ngoài xử lý.”

 

Ta thản nhiên ra lệnh.

 

tức bên ngoài có mấy tiểu thái tiến vào, kéo cung nữ kia đi, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng chẳng mấy chốc im bặt.

 

“Nương nương, người đã đứt hơi .”

 

Thái bên cạnh cúi mình bẩm báo, cẩn thận đỡ ta đứng dậy.

 

“Bên Diên tần, những kẻ biết mọi chuyện đều đã xử lý xong, còn lại đều là người của chúng ta.”

 

Tiểu thái báo cáo.

 

Ta cúi đầu liếc nhìn hắn, hắn cũng từ từ ngẩng lên, là một khuôn mặt xa lạ, nhưng dám nói chuyện như vậy ta chỉ có một người – chính là Dung An.

 

Dân gian đồn đại, dịch dung là bí truyền của nhà họ Triệu tiền triều, mà mẫu thân ta họ Triệu.

 

Nhưng người lại quá hiền lành, phí hoài một đời thủ nghệ tổ truyền.

 

“Đỡ ta đến Khánh Hỉ điện, bổn cung muốn đi thăm Quý phi muội muội, xem nàng dạo này sống có tốt không.”

“Bệ ! thiếp mới là Chu Chỉ Diên… thiếp mới thực sự là Chu Chỉ Diên…”

 

Ta nghe tiếng rên rỉ khàn đặc truyền ra từ Khánh Hỉ điện, chậm rãi bước vào trong, ta còn chuẩn cho Chu Chỉ Diên một món đại lễ, không biết nàng có thích hay không.

 

Chu Chỉ Diên nhìn thấy ta, ngẩn người trong thoáng chốc, đó cuồng lao về phía ta, nhưng lại Dung An đè chặt xuống đất.

 

“Đồ tiện ! Ngươi dám giả mạo ta, ta phải g.i.ế.c ngươi!”

 

Nàng trừng đôi mắt chứa đầy hận ý và phẫn nộ, như hóa mà dùng những lời lẽ độc địa nhất nguyền rủa ta.

 

Ta vén váy xổm xuống, đưa tay bóp cằm nàng, khuôn mặt ấy đã cào xé đến chẳng còn hình dáng gì, vô cùng xấu xí, quả nhiên Hoàng hậu ra tay cũng thật tàn độc.

 

“Quý phi nương nương, Diên nhi thật chẳng hiểu người đang nói gì a?”

 

Ta cố tình chọc tức nàng, ta muốn nhìn nàng phát , muốn thấy nàng giẫm nát dưới chân mình.

 

“À mà Quý phi nương nương, ta cho người nghe một câu chuyện nhé.”

 

Thái mang ghế tới để ta đối diện Chu Chỉ Diên, ta chậm rãi bắt đầu .

 

“Ngày xưa có một tên mã phu xấu xí nghèo khổ trộm một vị tiểu thư nhà quan gia, nhưng diện mạo hắn nào có xứng thiên kim? Hắn bèn tìm trăm phương ngàn kế, nghe nói trên đời có dịch dung, có thể đổi được dung mạo mới.

 

Vậy là hắn tìm tới người biết ấy, dốc hết gia tài để đổi lấy khuôn mặt tuấn tú. Quả nhiên tiểu thư Hầu phủ gặp đã say mê, hai người lén lút hẹn hò trong rừng trúc…”

 

Ta mới được nửa câu chuyện, sắc mặt Chu Chỉ Diên đã trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.

 

“Nhưng cuộc vui chẳng được bao , trong cung bỗng truyền chỉ triệu tiểu thư nhập cung làm phi, tên mã phu cuống cuồng, bèn xúi giục tiểu thư bỏ trốn. Tiểu thư kia thật ngốc, tức đồng ý.

 

Hai người trốn đến nơi khác, đợi khi muội muội thay tỷ tỷ tiến cung, chuyện đã thành , nàng mới quay về cầu xin mẫu cho mình thành thân tên mã phu ấy.

 

Nào ngờ khi thành thân mới biết hắn là đồ vô lại, ngày ngày đánh mắng, nàng hối hận khôn nguôi. Lại thấy muội muội mình làm Quý phi, nàng ghen tị đến phát , vào cung, còn sai người đi g.i.ế.c cả tên mã phu đó.”

 

đến đây, Chu Chỉ Diên đã chẳng còn sức lực, như rút cạn linh hồn, chỉ biết gục trên mặt đất bất động.

 

“Tỷ tỷ, tỷ xem người này có quen mặt không?”

Một mặc áo vải thô bước vào, đứng trước mặt Chu Chỉ Diên.

 

“Không thể nào… Hắn ràng… ràng…”

 

Chu Chỉ Diên run rẩy nói, tức bò dậy, nhìn chằm chằm vào người kia mà không muốn tin vào mắt mình.

 

“Hắn ràng đã c.h.ế.c trong yến tiệc cung đình , đúng không?”

 

Ta thay Chu Chỉ Diên nói nốt câu còn lại.

 

“Tỷ tỷ thật mau quên, muội có thể thay tỷ tiến cung, sao lại không thể giúp người khác dịch dung? Người c.h.ế.c kia chẳng qua chỉ là một tên thái mắc bệnh mà thôi.”

 

Ta ra hiệu cho kia, hắn đưa tay gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt xấu xí thật sự.

 

“Không! Đừng lại gần! Ta không tin! Ta không tin!”

 

Chu Chỉ Diên giờ đây đã hoàn toàn loạn, hai mắt thất , tiếng thét sắc lạnh vang vọng khắp Khánh Hỉ điện.

 

“Ta phải g.i.ế.c ngươi! Đồ tiện , ta phải g.i.ế.c ngươi!”

 

Nàng phát cuồng rút luôn trâm vàng trên đầu nhằm thẳng ta mà đâm tới, mấy tiểu thái cũng không cản nổi. Dung An vội chắn trước mặt ta, tranh thủ cơ hội đẩy mạnh tên mã phu ra ngoài.

 

Trâm vàng đâm thẳng vào cổ họng, một chiêu đoạt mạng.

 

“Quý phi loạn, lỡ tay g.i.ế.c người, còn không mau kéo xác đi!”

 

Dung An tức sai người thu dọn thi thể, dìu ta lại chỗ cũ.

 

Chu Chỉ Diên lúc này hoàn toàn sụp đổ, tuyệt vọng bệt dưới đất, nước mắt tuôn trào, đau đớn nhìn ta gào khóc:

 

“Sao ngươi phải đối xử ta như vậy… Là ngươi cướp đi vị trí của ta trước… Tại sao lại hại ta đến nước này?”

 

Tại sao ư?

 

Ta nhìn bộ dạng thê thảm của nàng, bật cười mà đáp:

 

“Ta cướp vị trí của ngươi? Rốt cuộc là ai cướp của ai?

 

Mẫu thân ta mới là chính thất đường đường chính chính của thân, những gì ngươi có lẽ ra đều phải thuộc về ta!

 

Ngươi biết ta đã hận ngươi đến nhường nào không? Ngươi được một mình hưởng thụ sự yêu của thân, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lúc cùng các tiểu thư ra ngoài xem hội hoa đăng, ta chỉ biết co ro trong căn nhà kho mục nát mà ăn dưa muối.”

 

Từng uất ức bao tích tụ, ta cứ thế trút ra trước mặt Chu Chỉ Diên, để nàng nghe , để nàng c.h.ế.c cho ràng.

 

“Không phải ta… Không phải ta hại ngươi thành ra như vậy… Sao ngươi không hận thân?”

 

Chu Chỉ Diên khóc gào lên ta.

 

“Sao ngươi biết ta không hận ông ấy?”

 

Ta dứt lời, ánh mắt Chu Chỉ Diên bỗng trở nên tỉnh táo, nàng lết đến bên cạnh, níu chặt lấy vạt áo ta.

 

“Ngươi muốn làm gì thân? Ngươi muốn làm gì mẫu thân ta?”

 

Ta không đáp, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên gương mặt đầy vết của Chu Chỉ Diên, lau đi hàng lệ ở khóe mắt nàng, cúi đầu ghé sát bên tai thầm:

 

“Tỷ tỷ, đến lúc lên đường .”

 

8

 

Tin Quý phi băng hà truyền tới Ngự Thư phòng, Tề Thừa Uyên tức đến Khánh Hỉ điện.

 

Ta nhìn thấy sắc mặt hắn quả thực có phần thất .

 

Hắn run rẩy đưa tay vén tấm vải trắng, nhìn thấy gương mặt ấy.

 

“Đây chính là dung mạo thật của nàng sao?”

 

Tề Thừa Uyên quay lưng về phía ta, giọng nói khàn đục hỏi.

 

Ánh mắt ta dừng lại trên gương mặt ấy, trên khuôn mặt Chu Chỉ Diên là diện mạo ta đã cẩn thận vẽ nên, để Tề Thừa Uyên tin tưởng, quả thật đã vẽ lại theo nguyên dạng của ta.

 

Tề Thừa Uyên, cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo thật của ta theo cách như vậy.

 

“Hồi nhỏ, bệ được muội cứu giúp, lẽ ra cũng từng thấy qua mới phải.”

 

Lời ta dứt khiến Tề Thừa Uyên sững người, hắn lặng lẽ nhìn ta, không biết phải nói gì.

 

Một lúc , hắn mới cất giọng khàn khàn hỏi:

 

“Nàng có để lại lời gì cho trẫm không?”

 

Ta chậm rãi bước tới quỳ bên cạnh hắn, nhìn hắn lộ ra thứ tình cảm không giống giả vờ.

 

“Không, muội tưởng bệ đã sớm chán ghét muội, nên cũng chẳng để lại điều gì.”

 

Lời ta nói dường như càng làm Tề Thừa Uyên đau đớn, hắn cúi đầu, thân thể run lên, ta ân cần nắm lấy tay hắn, kéo hắn tựa vào ngực mình.

 

“Bệ , xin nén bi .”

 

Tề Thừa Uyên dựa vào ta, thào tự trách:

 

“Tất cả là do trẫm không tốt, do trẫm biết là nàng cứu mà vẫn đối xử như vậy, do trẫm không thể chấp dung mạo thật sự của nàng, nàng ở bên trẫm như vậy mà trẫm lại đối xử tệ bạc…

 

Thư nhi đã đi , Diên nhi, nàng không được rời khỏi trẫm nữa…”

 

Bất chợt hắn siết chặt lấy tay ta, mang theo chút van xin nhìn ta nói:

 

“Được, thiếp sẽ không đi.”

 

Ta dịu dàng an ủi hắn, nhưng trong lòng lại chẳng dậy nổi gợn sóng nào.

 

Người c.h.ế.c nghe không thấu, nói nhiều nữa cũng vô ích.

 

Ta dìu Tề Thừa Uyên rời khỏi Khánh Hỉ điện, đến lúc chia tay, hắn còn dặn dò ta phải giữ gìn sức khỏe, không cho ta rời xa hắn.

 

Ta nghĩ, hắn quả thật đã .

 

Nói cho cùng, Tề Thừa Uyên đối ta cũng xem như hết mực tốt, từ lúc ta nhập cung đã luôn một lòng sủng ái.

 

Ta chỉ vô tình nhắc thích ăn hồ lô đường, hắn tự mình dẫn ta ra khỏi cung mua cho bằng được.

 

Đáng tiếc, ta lại mang gương mặt của người khác, những yêu ấy vốn chẳng thuộc về ta.

 

khi Quý phi được cử hành tang lễ vô cùng long trọng, Hoàng hậu cũng sắp đến ngày lâm bồn, Tề Thừa Uyên gắng gượng tinh , ngày thường hoặc là đến thăm Hoàng hậu, hoặc là đến chỗ ta.

 

Nhưng ta còn bận xử lý những chuyện của Chu phủ, lại bận rộn tu sửa mộ phần cho mẫu thân, mỗi lần Tề Thừa Uyên đến, ta chỉ lấy lệ đối phó cho qua.

 

Hắn ra sự lạnh nhạt của ta, song vẫn cứ đó không chịu rời đi.

 

Chẳng bao , Hoàng hậu sinh một tiểu hoàng tử.

 

Tề Thừa Uyên vui mừng khôn xiết, ta cũng tới chúc mừng, gửi một phần lễ vật.

 

Nhìn tiểu hoàng tử đáng yêu, ta mỉm cười dịu dàng, tự tay đeo chiếc vòng ngọc lên cổ tay đứa nhỏ.

 

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thất của Tề Thừa Uyên đang dõi theo ta.

 

đó, Tề Thừa Uyên lại sắc phong ta làm Diên phi, ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo, mà ta chẳng thích lấy một thứ nào.

 

thân từng nói yêu mẫu thân, vậy mà vẫn nỡ để mẫu thân sống lủi thủi nơi kho chứa củi mục nát.

 

thân cũng nói yêu ta, vậy mà vẫn đẩy ta thay Chu Chỉ Diên tiến cung.

 

Tề Thừa Uyên nói yêu ta, nhưng lại chẳng thể chấp dung mạo thật sự của ta.

 

, vốn là thứ không thể dựa vào được.

 

10

 

Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt tiểu hoàng tử đã lên bốn tuổi.

 

Bốn nay ta sống trong cung rất yên ổn, dần dà cũng chẳng còn ai nhớ đến Quý phi đã khuất, dường như nơi hoàng cung này từ đầu đến cuối chỉ từng có một Chu Chỉ Diên.

 

Ta cùng Tề Thừa Uyên sống những ngày không lạnh không nóng, đôi lúc động tình hắn lại muốn ta sinh cho một đứa con, ta chỉ im lặng không đáp.

 

Cái giá mà Hoàng hậu giúp ta lật đổ Chu Chỉ Diên, chính là hai viên thuốc ngừa thai ấy.

 

Lại thêm hai nữa, tiểu hoàng tử lên sáu tuổi, Tề Thừa Uyên đột nhiên đổ bệnh không dậy nổi.

 

Ta cùng Hoàng hậu thay phiên hầu bên giường bệnh, lần nào Tề Thừa Uyên cũng nắm chặt tay ta không cho rời đi.

 

Chẳng bao , triều đình rộ lên chuyện Thái tử, ép Tề Thừa Uyên phải phong con của Hoàng hậu, đến lúc ấy ta mới ra thế lực của Hoàng hậu đã không thể lay chuyển, thậm chí đủ sức gạt bỏ quyền lực của Tề Thừa Uyên.

 

Ta lén tra sổ sách của Thái y viện, phát hiện mấy gần đây thuốc Tề Thừa Uyên dùng đều do Hoàng hậu tự tay chuẩn , đều là phương thuốc bổ thân, nhưng uống càng nhiều bệnh lại càng nặng.

 

Tất cả những điều ấy, ta không nói cho ai biết.

 

Từ đó ta thường xuyên lui tới Dưỡng Tâm điện thăm hỏi Tề Thừa Uyên, mỗi lần đều cố ở lại thêm chút nữa.

 

Có lẽ hắn cũng tự biết tình trạng của mình, nên bắt đầu cho ta nghe chuyện xưa, về con đường gian nan lên ngôi.

 

ấy tiên hoàng không có mặt ở kinh thành, Đức phi được sủng ái muốn cơ hội hại hắn, hắn trốn chạy tới đám ăn mày, mới được ta cứu giúp.

 

Hắn bảo đó là lần đầu tiên trong đời hắn cảm được hơi ấm của một mái nhà.

 

“Nếu có kiếp , trẫm mong bản thân có thể ra nàng ngay từ lần đầu gặp mặt.

 

Đa tạ nàng, đa tạ cả mẫu thân nàng.”

 

Ngày Tề Thừa Uyên qua đời, hắn nắm chặt lấy tay ta, cứ như muốn kéo đứt cả cánh tay ta vậy.

 

11.

Hậu ký

Nghe nói trong dân gian có người từng tận mắt chứng kiến dịch dung thất truyền đã , lại nói người tinh thông tà ấy chính là một tiểu nương tử.

Tiểu nương tử ấy dung mạo không lấy gì làm xinh đẹp, có người bèn hỏi nàng: Đã biết ấy, cớ sao không khiến bản thân trở nên xinh đẹp hơn?

Tiểu nương tử chỉ lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ lại chuyện cũ.

“Dùng gương mặt người khác mà có được tình yêu, rốt cuộc cũng chẳng phải là của mình.”

Kẻ kia nghe không hiểu, mà tiểu nương tử cũng chẳng muốn giải thích thêm.

Chợt nghe phía có người gọi, hóa ra phía nàng còn có một tử đi cùng.

tử kia đón lấy chiếc giỏ rau trong tay tiểu nương tử, mỉm cười người nọ mà rằng:

“Nương tử của ta chính là đẹp nhất.”

Người ấy ngắm nhìn tử, dung mạo cũng bình thường, song khí độ bất phàm, nhìn đã biết là bậc quyền quý.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, … không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương