Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Lại hai ngày trôi qua.
Sáng sớm, tôi ra khỏi nhà đi làm, đúng lúc thấy người phụ nữ đối diện đang chuẩn bị mở cửa.
Cô ta trang điểm đậm, ăn mặc lẳng lơ, hẳn là vợ của tên xăm trổ, đi du lịch về rồi.
Vừa trông thấy tôi, mặt cô ta lập tức đơ cứng lại.
Bên cạnh còn dắt theo một đứa nhóc tầm bảy tám tuổi, nhìn cái mặt là biết ngay cháu nội bà già kia, trông phát ghét.
Thằng nhóc đó tay không yên phận, cứ bấu váy mẹ liên tục.
Vừa thấy tôi, nó lập tức gào toáng lên:
“Cô chính là cái con đ* hại ba tôi bị bắt!”
“Còn khiến bà nội tôi gãy hết xương, ông đây hôm nay sống mái với cô! Phải giết chết cô mới hả giận!”
Đúng là con ruột, cái điệu gào thét y hệt bà già yêu tinh kia.
Nó nhặt quả bóng rổ đặt trước cửa, ném thẳng vào mặt tôi.
Tiếc là lực kém quá.
Bóng chỉ sượt qua bên cạnh tôi, đập vào tường, bật ngược lại.
“Bộp!” — nện thẳng vào mặt thằng nhóc.
Máu mũi tuôn ra như suối, nó choáng váng, ngã vật ra sau.
Cô vợ lòe loẹt kia hoảng hồn hét lên: “Wtf?! Mẹ nó, gì mà xui tận mạng thế này?!”
Cô ta vội vàng ôm lấy con, rồi sập cửa lại cái “rầm”.
Tôi chẳng thèm để tâm, đi thẳng xuống thang máy tới công ty.
Lúc đó mơ hồ còn nghe tiếng thằng nhóc kia gào lên đòi cầm dao chém tôi, mẹ nó thì ra sức bịt miệng nó lại, phát ra tiếng “ưm ưm” như heo bị chọc tiết.
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Thật đúng là nhà này không một ai bình thường cả.
Không phải người một nhà, không vô chung một cửa.
Mà nghĩ đến việc sắp tới còn khối chuyện vui để xem, tự nhiên thấy tâm trạng đi làm phơi phới hẳn ra.
Tan làm trở về, tôi bước nhanh hơn hẳn.
Hôm nay trời lộng gió, tôi muốn về sớm để chuẩn bị ăn lẩu.
Trời gió, vừa xem phim vừa ăn lẩu, cuộc đời đúng là đáng sống.
Vừa đi tới dưới lầu, thằng nhóc kia bất ngờ từ bãi cây xanh nhảy ra.
Nó cầm thứ gì đó trong tay ném thẳng về phía tôi, miệng còn hét:
“Xem tuyệt kỹ Tiểu Lý Phi Đao của ông đây!”
Phải nói là cái đầu nó đúng là có vấn đề.
Gió lớn thế mà ném cát ngược chiều gió.
Thế là cả nắm cát bị gió thổi bay ngược lại, tấp thẳng vào mặt nó.
Nó đang há miệng chửi tôi, kết quả bị cát tạt đầy miệng.
Nó ho sặc sụa, khom người nôn mửa, trợn trắng cả mắt.
Giống như chỉ thiếu chút nữa là tắc thở.
Vật vã mãi mới nôn hết đống cát trong miệng ra ngoài.
Tôi còn thấy theo đó bay ra luôn một cái răng dính máu.
Đau đến mức mặt nhăn như khỉ, nó vừa khóc vừa tru:
“Cái răng của tôi! Răng mới mọc của tôi á!”
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Thằng nhóc vừa khóc vừa gọi mẹ.
Tôi bước tới một bước, vốn định vòng qua nó để đi vào tòa nhà, nhưng vừa thấy tôi tiến gần, nó sợ đến mức lùi lại liên tục.
Không may, bước hụt, ngã phệt xuống đất.
Lại bắt đầu rên la thảm thiết.
Chỗ đó còn đặt một hòn đá mà nó vừa bới ra, đúng là định dùng để “Tiểu Lý Phi Đao” lần hai đây mà.
Kết quả, nện thẳng vào mông nó.
Tôi liếc qua thì thấy… mông cũng chảy máu rồi.
Thằng nhóc lăn lộn dưới đất vì đau, còn tôi thì bình thản vòng qua nó đi vào hành lang.
Ngay lúc đó, bằng khóe mắt, tôi thấy mẹ nó, cô nàng lòe loẹt kia chạy từ phía bên hông tòa nhà ra, vội vàng nhào tới kiểm tra tình hình của con trai.
Hóa ra hai mẹ con này bày trận cùng nhau định “báo thù” tôi.
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn người phụ nữ đó.
Cô ta lập tức rùng mình, lùi lại liên tục, đến mức không buồn để ý tới con trai nữa.
Trên mặt vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo, lớp phấn dày trên mặt bắt đầu rơi lả tả.
Tôi nói: “Nếu cô cảm thấy trong lòng khó chịu, cũng có thể tới tìm tôi gây chuyện.”
Cô ta xua tay lia lịa: “Không, không đâu, tôi không thấy gì khó chịu cả. Cái thằng nhóc này tôi sẽ về dạy lại tử tế!”
Thái độ của người phụ nữ lẳng lơ này vượt xa sự mong đợi của tôi.
Cô ta cười cười, nói: “Phụ nữ với nhau, cần gì làm khó nhau?”
“Chồng tôi với con mẹ già kia đều là tự làm tự chịu, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không trả thù cô đâu.”
Tôi nhìn là biết, cô ta nói thật lòng.
Cô ta tiếp lời: “Hôm qua chồng tôi có nói rồi, bảo tôi bán căn nhà này đi, hai vợ chồng dẫn con chuyển chỗ khác.”
Tôi hỏi: “Vội thế à? Mới dọn tới chưa bao lâu mà?”
Vẻ mặt cô ta như sắp khóc tới nơi.
Tôi đoán lúc đầu cô ta cũng không muốn bán.
Chẳng qua để thằng nhóc thử “chọc” tôi một phát, rồi phát hiện ra… đúng như chồng cô ta nói, có gì đó rất tà môn.
Nếu còn không dọn đi, với cái nết của cả nhà này, sớm muộn cũng tự hại chết mình.
So với tên xăm trổ và bà già yêu tinh, cô vợ này đúng là người khôn ngoan nhất nhà.
Ngày hôm sau, tan làm về.
Tôi nhìn màn hình camera gắn ở chuông cửa thì thấy… ngay trong ngày đã có mấy nhóm người tới xem nhà đối diện.
Lại thêm một ngày nữa, cả nhà đó chuyển đi rồi.
Nghe nói bán nhà bị lỗ tận hai mươi vạn.
Chủ mới là một gia đình ba người bình thường, còn nhiệt tình mời tôi sang ăn cơm.
Tôi thấy vui vui trong lòng, nhưng cũng có một chút tiếc nuối.
Dù sao nhà cũ đó cũng “giúp” tôi kiếm được không ít tiền tiêu vặt.
Giờ thì… hết tiền rồi.
-HẾT-