Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi là con gái của nữ chính trong một bộ truyện ngược.

Năm 4 tuổi, tôi cuối cùng cũng hiểu được những dòng chữ kỳ lạ vẫn thường xuất hiện trước mắt mình:

[Nữ chính vẫn đang cố gắng thức đêm làm việc kiếm tiền nuôi con gái, không hề biết rằng mình đã bị ung thư. Cứ kéo dài như thế này, con bé sắp không còn mẹ nữa rồi!]

[Chỉ cần một trong hai người chịu mở lời thì cũng đâu xảy ra cái tình tiết mang thai bỏ đi này.]

[Thương cho đứa con gái của họ, 6 tuổi đã mất mẹ. Nam chính còn chẳng biết nữ chính đã chết, chỉ biết rằng cô ấy đã sinh cho mình một đứa con gái, cứ thế cô độc đến hết đời.]

[Thảm nhất là Tiểu Bảo của chúng ta, rõ ràng có cha là đại gia, vậy mà lại bị đưa vào viện phúc lợi nuôi dưỡng…]

Mẹ sắp chết rồi sao?

Tôi nhìn người mẹ dịu dàng, xinh đẹp của mình mà ngây người.

Không được!

Họ không chịu mở miệng thì để tôi mở!

Một buổi chiều nắng ấm, tôi đứng dưới toà nhà của một công ty nọ, canh đúng lúc một người đàn ông mặc vest lịch lãm đi ngang qua liền ôm chặt lấy chân ba: “Ba ơi, đưa tiền đi, con phải cứu mẹ!”

1

Tôi tên là Giang Cẩm An, tên ở nhà là An An.

Từ khi có ký ức, tôi đã phát hiện ra mình không giống những đứa trẻ khác.

Trước mắt tôi luôn hiện ra một dãy ký hiệu dài loằng ngoằng, ban đầu tôi tưởng ai cũng thấy được như vậy, cho đến khi chỉ tay vào khoảng không hỏi mẹ, mẹ nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc.

Mẹ hỏi: “Bảo bối, con đang nói cái gì vậy?”

Rất nhanh sau đó tôi nhận ra, chỉ trong thế giới của mình mới có những dòng ký hiệu dày đặc và không ngừng trôi đi ấy.

Lâu dần cũng quen, tôi không thấy gì lạ nữa.

Cho đến khi tôi bắt đầu học chữ.

Tôi phát hiện những ký hiệu đó ngày càng quen mắt.

Tôi thông minh hơn những bạn nhỏ khác, mẹ đã nhận ra điều này từ rất sớm nên lúc tôi còn bé tí đã dạy tôi đọc chữ và làm toán.

Năm 4 tuổi, tôi cuối cùng cũng đọc được những ký hiệu kỳ quái kia – thứ mà người ta gọi là “đạn mạc”.

[Nữ chính vẫn đang cố gắng thức đêm làm việc kiếm tiền nuôi con gái, không hề biết rằng mình đã bị ung thư. Cứ kéo dài như thế này, con bé sắp không còn mẹ nữa rồi!]

[Chỉ cần một trong hai người chịu mở lời, thì cũng đâu xảy ra cái tình tiết mang thai bỏ đi này.]

[Thương cho đứa con gái của họ, 6 tuổi đã mất mẹ. Nam chính còn chẳng biết nữ chính đã chết, chỉ biết rằng cô ấy đã sinh cho mình một đứa con gái, cứ thế cô độc đến hết đời.]

[Thảm nhất là Tiểu Bảo của chúng ta, rõ ràng có cha là đại gia, vậy mà lại bị đưa vào viện phúc lợi nuôi dưỡng…]

Nữ chính chẳng phải là kiểu nhân vật mà mẹ thường xem trong phim truyền hình sao?

Tôi không hiểu lắm, đưa bàn tay bụ bẫm lên gãi đầu.

Chiều nay, mẹ tan làm về nhìn tôi bằng vẻ mặt bối rối: “An An, vài ngày nữa mẹ phải đi công tác ở thành phố khác, con tới nhà dì Thẩm Hề ở mấy hôm được không? Dì ấy sẽ đưa con đi học.”

Những dòng đạn mạc kỳ lạ lại hiện ra:

[Tôi không nỡ nhìn nữa, nếu bây giờ nữ chính đi khám thì chắc chắn còn cứu được ở giai đoạn đầu.]

[Chuyến công tác lần này chính là cơ hội cuối cùng để cô ấy gặp lại nam chính nhưng lại để vuột mất, tôi thật sự muốn khóc chết đi được.]

[Giang Uyển, đi khám bệnh đi mà! Đừng lo cái công việc chết tiệt ấy nữa hu hu hu.]

[Tiểu Bảo thật sự rất ngoan, còn biết thương mẹ vất vả kiếm tiền, chẳng hề biết rằng ba ruột của mình giàu đến mức nào.]

[Hu hu hu, khi nữ chính phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày thì đã là giai đoạn cuối, để lại nhiều tiền hơn cho con gái nên cô ấy từ bỏ chữa trị, đau lòng chết mất, nước mắt tôi thật vô giá…]

[……]

Tôi chết lặng.

Giang Uyển – đó là tên của mẹ tôi!

Người bị bệnh là mẹ tôi sao?

Tôi đột ngột quay sang nhìn mẹ.

Mẹ vẫn xinh đẹp dịu dàng như mọi khi, nhưng đúng là có vẻ gầy hơn, gần đây ăn uống cũng ít đi rõ rệt.

Là đang bệnh sao?

Giọng mẹ lại vang lên: “Bảo bối, con lại ngẩn ra gì thế, mẹ đang nói chuyện với con mà. Con đến nhà dì Thẩm Hề ở mấy hôm có được không?”

“Không đi!” Tôi theo phản xạ mà từ chối ngay.

2

Mẹ không ngờ tôi lại từ chối, đang định tiếp tục thuyết phục: “An An ngoan, mẹ chỉ đi làm thôi mà…”

Tôi bỗng ôm chặt lấy chân mẹ, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, mẹ giúp con xin nghỉ học đi, cho con đi công tác với mẹ, con sẽ ngoan mà.”

“An An.” mẹ xoa xoa má tôi: “sao lại buồn vậy? Mẹ đi mấy ngày là về mà, con phải ngoan ngoãn đi học chứ.”

“Con không muốn!” Tôi lại lắc đầu: “Cô giáo dạy mấy thứ con đều biết hết rồi, mẹ cho con đi theo đi, mẹ ơi, con xin mẹ mà…”

Mẹ không chịu nổi khi tôi làm nũng.

Ánh mắt mẹ sáng rỡ như thể bị chính con gái mình làm cho mềm lòng.

Mẹ do dự thật lâu, cuối cùng đành gật đầu rồi gọi điện xin phép cho tôi nghỉ học.

Mẹ dặn kỹ: “An An, ra ngoài nhất định phải nghe lời mẹ, lúc mẹ làm việc, con tuyệt đối không được chạy lung tung nghe chưa?”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Thế là mẹ dẫn tôi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một thành phố khác.

Vì mẹ bận rộn nên phần lớn thời gian đều thuê người trông tôi.

Trên đường đến thành phố xa lạ ấy, trước mắt tôi lại xuất hiện những dòng đạn mạc:

[Tiểu Bảo đi công tác với mẹ rồi nè, nếu tìm được ba thì ba mẹ con đoàn tụ luôn cũng tốt.]

[Đúng đó, rõ ràng yêu nhau sâu đậm như thế mà chẳng ai chịu nói ra, tôi thật muốn vào trong truyện hỏi họ xem cái gọi là tự tôn có quan trọng hơn chia ly sinh tử không!]

[Chỗ nữ chính đi công tác lần này không phải là cạnh công ty nhà họ Tần sao? Rõ ràng có cơ hội gặp lại mà!]

[Hu hu hu tôi thực sự mong nam chính biết được nữ chính đã sinh cho mình một đứa con gái!]

Tìm ba?

Tôi biết mấy bạn nhỏ trong lớp ai cũng có ba.

Mẹ bảo ba tôi ở rất xa, tôi từng nghĩ là ông ấy đã mất rồi, hoá ra không phải à?

Ban đầu không có ba cũng chẳng sao.

Nhưng những dòng đạn mạc kia nói mẹ nuôi tôi rất vất vả, vậy thì ba cũng phải có trách nhiệm chứ!

Tôi quyết định đi tìm ba.

Họ không chịu mở miệng thì tôi mở!

“Mẹ ơi, ba con trông thế nào vậy?” Lần đầu tiên tôi hỏi mẹ về chuyện này.

Mẹ thoáng khựng lại, nụ cười phai đi, trong mắt hiện lên cảm xúc mà tôi không hiểu nổi, mẹ hỏi: “Sao tự nhiên An An lại hỏi chuyện này?”

“Con muốn biết mà.”

Một lúc lâu sau, mẹ mới nhẹ nhàng đáp: “Ba con rất đẹp trai, chỉ là tính tình hơi tệ một chút.”

Vậy là rất tệ rồi.

Đến cả người dịu dàng như mẹ cũng không chịu nổi ông ấy.

Nhưng dù tính xấu thì cũng phải có trách nhiệm nuôi con!

3

Mẹ không yên tâm để tôi ở khách sạn một mình nên đưa tôi tới trước toà nhà công ty nơi mẹ công tác.

Mẹ và đồng nghiệp phải lên lầu để bàn chuyện hợp tác nên dắt tôi theo sẽ bất tiện.

Chiếc đồng hồ định vị trẻ em trên tay tôi được mẹ kiểm tra tới lui mấy lần rồi dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ. Đừng tin người lạ. Nếu cần giúp, có thể nhờ chị lễ tân ở đằng kia, nhớ chưa?”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Ngay khi bóng mẹ khuất trong thang máy, tôi liền nhảy xuống khỏi ghế, bước ra khỏi toà nhà.

Trước mắt tôi, những dòng tin nhắn lại không ngừng trôi:

[Tiểu Bảo, thấy chiếc Rolls-Royce màu đen đang chạy tới chưa? Người trong đó chính là ba con đấy!]

[Aaaa không quan tâm nữa! Tình tiết truyện hình như khác với tưởng tượng rồi, tác giả sửa kịch bản à? Mau cho An An gặp nam chính đi!]

[Tiểu Bảo! Lát nữa mà thấy người đàn ông khí thế ngút trời bước tới thì đừng nghi ngờ gì cả, đó chính là ba con, nhào lên gọi ngay!]

[……]

Tôi nhìn về phía một toà cao ốc không xa, nơi ấy có một chiếc xe màu đen đang từ từ dừng lại.

Cửa xe mở ra, có hai người đàn ông bước xuống.

Người đi phía trước có khuôn mặt rất đẹp, lạnh lùng như một cơn gió thổi tới.

Dòng bình luận hiện lên:

[Con ơi! Chính là ổng đó, nhào tới ôm chân đi, đó không chỉ là ba ruột đâu, mà còn là chiếc vé đổi đời của con, cuộc sống rich kid bắt đầu từ đây!]

Tôi không do dự nữa, sải bước bằng đôi chân ngắn cũn, lao vút tới và ôm chặt lấy chân người đàn ông ấy.

Ngẩng đầu lên, tôi hét lớn: “Ba ơi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương