Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
“Nếu còn dám quấy rầy tôi lần nữa, tôi sẽ đăng hết đồ anh ta gửi lên mạng.
Tiêu đề sẽ là: ‘Tổng tài nhà họ Tạ quấy rối thế thân cũ – toàn bộ bằng chứng’.”
Gương mặt trợ lý Trần lập tức biến sắc.
Tôi cứ tưởng chiêu này sẽ khiến anh ta thu lại.
Tôi sai rồi.
Sáng ngày thứ tư.
Tôi bị tiếng vo ve đánh thức.
Không lớn.
Nhưng cứ dai dẳng, như ruồi vo ve bên tai.
Tôi bực mình mở mắt, tìm nguồn tiếng.
Âm thanh phát ra từ góc tường gần điều hòa.
Ở chỗ giao giữa tường và trần.
Một chấm tròn đen nhỏ, rất khó thấy.
Nhấp nháy ánh sáng đỏ yếu ớt.
Camera siêu nhỏ.
Máu trong người dồn thẳng lên đầu.
Tay chân tôi lạnh toát.
Tạ Lâm!
Anh ta dám làm thế sao!
Tôi đứng lên ghế, giật mạnh thứ đó xuống.
Vỏ nhựa lạnh lẽo nằm trong tay như một khối u độc.
Tiếng vo ve vẫn còn.
Không chỉ một cái.
Tôi như kẻ điên, lục tung căn phòng.
Khe kệ sách.
Lỗ ổ điện.
Trên nóc tủ.
Sau thanh treo rèm…
Cuối cùng, ở đáy đèn bàn.
Trong ổ cắm điện.
Và sau lưng cái đồng hồ báo thức cũ.
Lại tìm được ba cái nữa.
Bốn chiếc camera.
Nhấp nháy ánh sáng đỏ quỷ dị.
Như bốn con mắt độc ác.
Âm thầm theo dõi cuộc sống mấy ngày qua của tôi.
Cảnh tôi mặc đồ ngủ gãi chân.
Cảnh tôi cuộn mình trong ghế mây ngốc nghếch xem phim.
Tất cả những lúc riêng tư, không hề phòng bị…
Một cơn buồn nôn ập thẳng lên cổ họng.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan.
Cả nước mắt cũng bị sặc ra.
Nôn không ra gì, chỉ có axit dạ dày cháy rát cổ họng.
Tôi vịn bồn rửa tay, nhìn vào gương.
Khuôn mặt nhợt nhạt, trong mắt toàn tia máu.
Không thể báo cảnh sát.
Nguồn camera không rõ.
Không có chứng cứ chứng minh do Tạ Lâm gắn.
Anh ta hoàn toàn có thể phủi sạch.
Chuyển đi?
Anh ta sẽ lặp lại trò này, còn quá đáng hơn.
Sợ hãi.
Phẫn nộ.
Như hai con rắn độc quấn chặt lấy tim tôi.
Nghẹt thở.
Điện thoại reo.
Vẫn là số lạ.
Tin nhắn.
Chỉ có một câu.
“Nhà mới còn thiếu gì không?”
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó, tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.
Không được mất bình tĩnh.
Thẩm Miên, không được điên.
Tôi hít sâu một hơi.
Cố ép mình bình tĩnh lại.
Đi vào phòng, xếp bốn cái camera thành hàng trên bàn.
Như một buổi triển lãm nhỏ.
Sau đó, tôi cầm điện thoại, bật quay video, đưa ống kính về phía mình và bốn cái camera.
“Tạ Lâm.”
Tôi nhìn vào camera, giọng bình tĩnh đến lạ, thậm chí hơi lạnh.
“Thấy mấy món đồ chơi này chưa?”
“Tôi biết anh đang nhìn.”
Tôi cầm một cái lên, giơ sát vào ống kính.
Để chấm đỏ ấy hiện rõ.
“Quay rõ chưa? Muốn tôi đưa sát hơn không? Để anh thấy rõ lỗ chân lông của tôi?”
Tôi ném cái camera xuống bàn.
Cạch một tiếng giòn tan.
“Anh thích nhìn đúng không?”
Tôi nhếch môi, lạnh lẽo.
“Được. Tôi cho anh nhìn cho đã.”
Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Kéo mạnh rèm ra.
Dưới lầu, chiếc Bentley vẫn ở đó.
Như hồn ma dai dẳng.
Tôi giơ điện thoại, chĩa ống kính vào xe.
Phóng to.
Rồi phóng to nữa.
Đến khi thấy rõ gương mặt mơ hồ phía ghế lái, đeo kính râm.
“Nhìn rõ chưa?”
Tôi nói vào camera.
“Cũng quay lại cho anh luôn. Để làm kỷ niệm.”