Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Ta giả như hoảng sợ đến ngây dại, đến khi hai mụ bà bị lôi ra khỏi viện bàng hoàng tỉnh lại.
“Lâm nương nương đừng giận, mẫu thân nàng ấy… thường ngày đối với thiếp rất tốt, chỉ là…”
Thân thể ta run, hoảng hốt liếc Dư một cái rồi lập tức cúi gằm: “Chỉ là vì quá tức giận…”
“Thế sao?”
Lâm nương nương ngắm dáng sợ hãi của ta, trong lòng đã có tính toán: “Nương tử nay đã được hoàng thượng coi trọng, há có thể để kẻ nhục mạ.”
“Lão phu thích nhốt người từ đường, vậy thì đi từ đường chép một trăm quyển kinh thư để tĩnh tâm sám hối đi.”
Một trăm quyển kinh, tuy nhiều nhưng còn hơn chịu đòn roi, coi như nhẹ tay.
Dư tuy cay độc, song thức thời, chẳng dám cãi, chỉ cúi đầu răm rắp vâng dạ.
Chỉ có ta, khi bà quay lưng bắt gặp ánh độc hại lóe trong .
chỉ bắt đầu thôi.
Còn nhiều dịp cho bà nếm thử thủ đoạn của ta.
Dư đi rồi, Lưu Tiến lặng lẽ thở phào.
ta quả nhiên được hoàng đế ái như hắn mong, thái độ lập tức đổi khác: “Để nương tử chịu ấm ức, là lỗi của ta.”
“Mong nương tử rộng lượng, đừng chấp kẻ tiểu .”
Quả là kẻ biết uốn mình.
“Phu…”
Ta thoáng buột miệng gọi “phu quân”, nhưng kịp thời nhớ ra, bèn nuốt xuống, chỉ hướng Lâm nương nương: “Nương nương, ta trở về viện nghỉ ngơi.”
“Không được.”
Lâm nương nương nghiêm giọng: “Nay trong phủ, nương tử là tôn quý nhất.”
“Sao còn có thể viện cũ? Phải dọn chính viện hợp lẽ.”
Từ ngày Lưu Tiến đỗ đạt công danh, đưa mẫu thân là Dư tách ra riêng, trong tay chẳng có bao nhiêu tiền.
Tòa phủ này vốn là dùng tiền hồi môn của ta mà mua.
Thế nhưng dù là bạc ta bỏ ra, hắn chiếm chính viện cho riêng mình, đẩy ta ra hậu viện, mọi chi tiêu phân biệt rõ rệt.
Giờ ta nhờ ân của hoàng đế mà có thể dọn về chính viện, quyền lực thật là thứ đáng nắm giữ, ta tuyệt đối không buông.
Trong lòng mỉa mai, ngoài mặt lại tỏ vẻ run rẩy: “Thế… thế dám, thiếp viện cũ là được rồi…”
“Nương tử nói sai rồi.”
“Nàng mất mặt còn không sao, nhưng long nhan thì không thể mất.”
Lâm nương nương dứt , chẳng buồn để đến sắc mặt tím tái như gan heo của Lưu Tiến, sai vệ cùng cung dọn sạch đồ đạc của hắn khỏi chính viện, đem toàn lễ vật hoàng đế ban cho ta an trí trong đó.
Lâm nương nương làm việc quả quyết, chỉ một canh giờ đã sắp xếp đâu ra đấy.
Ta được cung dìu ngồi lên ghế chủ, tươi cười ban thưởng cho mọi người.
Riêng Lâm nương nương, ta dâng đôi vòng ngọc phỉ thúy quý giá.
Lâm nương nương qua vô số trân bảo trong cung, nhưng cũng không từ chối, cung kính nhận , chỉ nói: “E rằng nương tử còn nói với Lưu đại , nô tỳ xin lui.”
Nay ta đã là người của hoàng đế, dẫu với Lưu Tiến còn danh phận phu thê, tôn ti đã hoàn toàn đảo ngược.
Không chỉ phải tức khắc dọn chính viện nhường chỗ cho ta, sau này không có cho phép của ta, hắn cũng đừng mong bước nửa bước.
Ấy chính là để ta hắn vĩnh viễn đoạn tuyệt.
Trong sảnh chỉ còn hai người, Lưu Tiến lập tức buông bỏ lớp vỏ nhẫn nhịn, ánh oán độc trừng ta: “Lâm Chi Hủ, ngươi quả thật thủ đoạn.”
“ kia ta lầm ngươi rồi!”
6.
“Có gì đâu, nói ra còn phải đa tạ phu quân bồi dưỡng.”
Ta hờ hững xoay chiếc vòng ngọc bạch ngọc trên cổ tay, môi cong cong, như cười như chẳng cười: “Chẳng phải đúng như mong của phu quân sao? Vì sao thiếp làm được rồi, người lại không vui?”
Nghe vậy, trên mặt Lưu Tiến thoáng lộ mấy chột dạ.
“Ngươi… ngươi nói vậy là có gì?”
Ta nhướng mày: “Phu quân cố bắt thiếp ăn mặc thành dáng của tiên Đức phi mà cung dự yến, chẳng phải chính là hoàng thượng đến hay sao?”
“Ta… ta có nghĩ ấy?”
“Phu quân mong thiếp dù cố sức kháng cự cũng vô ích, cuối cùng phải chịu khuất phục hoàng thượng.”
“Đến lúc đó, người buông vài câu an ủi lệ, để thiếp trong cung lòng hoàng thượng, lại vì nỗi áy náy không giữ được trong sạch mà hết lòng vì phu quân thăng quan tiến chức.”
đã đến nước này, ta cũng chẳng còn kiên nhẫn giả , thẳng thắn nói: “Ngươi tưởng thiếp bị ghét bỏ nên không được lưu lại trong cung, bèn chụp mũ ta bất trinh mà bước dày vò đến chết.”
“Tiếc thay ngươi sai rồi.”
“Chính là thiếp chủ động xin được về phủ.”
Chỉ để cho Lưu Tiến tận ta được ái đến nhường .
biến chuyển bất ngờ như vậy, dù là kẻ lòng dạ hiểm độc tính toán trăm đường như hắn cũng không thể ngờ đến.
“Huệ Nhi, việc này không bàn với nàng , đúng là lỗi của vi phu, nhưng vi phu cũng có nỗi khổ.”
Hắn quả thực co được dãn được, chỉ chốc lát đã bình tĩnh, xóa sạch oán hận trên mặt, thay bằng vẻ bất lực đau thương.
ta không cắt , Lưu Tiến lại chắc mẩm rằng ta một lòng với hắn, chỉ là đang giận dỗi, dịu giọng dỗ: “Phu thê đồng tâm, lợi đoạn kim.”
“Nay triều đình sóng gió, bản gia kia càng tìm cách chèn ép vi phu.”
“Nếu không được thánh tâm, sau này sao ta nàng sống yên? Ta ngã xuống, nàng có giữ được mình không?”
Phụt.
Quả nhiên khi người ta cạn thì chỉ còn biết cười.
Nghe những vô sỉ ấy, ta không nhịn được bật cười, hỏi ngược: “Theo phu quân, cả những gì người làm đều là vì thiếp?”
“ nhiên không chỉ vì nàng, còn vì con cái sau này nữa.”
ta chưa gạt đi, hắn càng thêm hăng hái: “Không lưu lại cung cũng tốt, nàng chẳng qua là cái bóng của Đức phi, hoàng thượng dẫu có thích nàng cũng chỉ mẻ vài ngày rồi bỏ.”
“Đến lúc đó, hoàng thượng vì áy náy sẽ phải bù đắp, ta nàng đó đứng vững kinh thành.”
“Thì ra vậy, quả là kế hay.”
Ta chẳng phản bác, còn thuận theo mà gật đầu: “Nếu thế, e rằng phu quân phải chịu ủy khuất ít ngày rồi.”
7.
Hoàng đế đã nếm được ngọt bùi, tự nhiên chẳng nỡ buông ta, đêm ấy cải trang ra cung đến gặp.
Lưu Tiến hay tin, nhiên cũng phải khom lưng khúm núm nghênh giá.
Vốn dĩ hoàng đế cũng có áy náy vì một thời lỡ lòng hạnh thê tử của thần tử, nên cũng có thể tùy tiện đề bạt hắn, ít nhất thăng hai cấp, ban chức Lễ lang là chuyện trong tầm tay.
Nhưng để phá kế của Lưu Tiến, đêm qua ta đã hữu vô tình nhắc đến: chính hắn bảo ta mặc áo tím – màu Đức phi sinh thời ưa thích – cả búi tóc cũng do hắn chọn.
Hoàng đế vốn đa nghi, đợi ta về phủ sẽ phái người tra xét.
Dù không tra ra chứng cớ xác thực nhưng việc hắn dốc tâm biến chính thất thành nấc thang cầu vinh, ắt hoàng đế khinh miệt.
Quả nhiên, hoàng đế Lưu Tiến, trong có mấy dò xét, lại pha chút giễu cợt: “Lưu ái khanh khỏe chứ?”
“Vi… vi thần tự nhiên an ổn.”
Ta tựa cánh tay hoàng đế, mỉm cười: “Nam nhi chí khí, trung quân ái quốc làm bổn phận hết.”
“Phu quân nói, chỉ cần thiếp hoàng thượng hoan hỉ, ấy chính là phúc phận lớn nhất của chàng.”
“Phải không?”
mặt hoàng đế, dẫu hận nghiến răng, dẫu hối đến ruột xanh, Lưu Tiến cũng chẳng dám lộ nửa , chỉ cúi đầu đáp: “Hồi hoàng thượng, … nhiên là vậy.”
“Khó có lòng trung thành đến thế, quả trẫm cảm động.”
Hoàng đế phất tay áo, tùy ôm ta ngực, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, Lưu ái khanh cứ hầu ngoài đi.”
“…”
Lưu Tiến vốn mơ giấc mộng một bước lên mây, thậm chí còn nghĩ đến khi quyền thế trong tay sẽ chèn ép bản gia.
ngờ hiện thực cùng ảo vọng khác biệt một trời một vực.
Nụ cười gượng gạo trên mặt hắn chút rạn nứt, để không bị hoàng đế thấu, chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
Khóe môi ta nhếch.
Hắn chẳng phải ta hầu hạ hoàng đế thật tốt sao?
Vậy thì để hắn mở to mà xem, ta hầu hạ bệ hạ ra sao, rồi mượn quyền thế của ngài mà giẫm nát hắn dưới chân.
8.
Kiếp này, ta vì báo thù mà đến, mọi lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt ra sau đầu, chỉ nghĩ mọi cách hoàng đế vui lòng.
Ta mời trang điểm nương tử khéo tay nhất, dưới bàn tay tinh xảo ấy, gương mặt vốn giống Đức phi bảy của ta nay lại như đúc mười .
Trong ánh nến hồng mờ ảo, đến cả hoàng đế cũng khó phân biệt thật giả, đem toàn ái tình dành cho Đức phi trút xuống người ta.
Hoàng đế lui tới ngày càng nhiều, ái cũng ngày một nặng.
Chỉ đáng thương cho Lưu Tiến, chẳng biết hằng đêm hắn ngoài cửa, nghe ta hoàng đế ân ái cười đùa, trong lòng dậy sóng thế .
Chẳng bao lâu, hắn nhận ra, dẫu đã nhẫn nhục đến vậy, hoàng đế chẳng có bù đắp, thậm chí chức quan vốn có cũng chẳng giữ được, thường ngày chỉ nhà vô .
chênh lệch ấy hắn giận dữ tột cùng, bất chấp nguy cơ bị nghi ngờ mà tìm đến ta.
Ánh hằn rõ căm hận: “Lâm Chi Hủ, có phải ngươi vu cáo ta mặt hoàng thượng hay không?”
“Sao có thể? Phu quân nói, ta chàng đồng vinh đồng nhục.”
Ta cười, càng gương mặt hắn vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo.
“Ngươi… vậy ngươi cũng nên vì ta tính toán, bằng không sau này thất , chẳng phải trắng tay?”
Nghe vậy, ta rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa khăn chấm : “Thiếp chỉ là phụ , biết gì tính toán.”
“Phu quân có oan khuất, cứ bẩm thẳng với hoàng thượng là được.”
Ta Lưu Tiến đứng cùng một chỗ khá lâu, từ xa lại, chẳng khác gì phu thê đồng chịu ủy khuất, đang thổ lộ tâm .
Chỉ cần nửa ngày, này ắt sẽ truyền tới tai hoàng đế.