Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            
                                                            
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng cười nhẹ vang ra khe cửa.
tên đồ tể nghe thì dễ nghe … nhưng nghe thì có ích gì!
không phạm tội thì sao không dám mở cửa đối mặt với ta?
Nghĩ đến số bạc ta có được nhờ đánh đổi thân phận không biết nằm ở xó xỉnh nào trong hắn, lòng ta như ai bóp .
“Ban ngày… ngươi có thấy ngân của ta không?”
“ có thấy, lỡ nhặt được, thì phiền ngươi trả lại cho ta.”
“Trên ta có mẫu thân già tám mươi, dưới còn có thơ ba tuổi, cả trông vào ngân ấy mà sống.”
Ta còn nể mặt hắn, chỉ cần hắn chịu thừa nhận, danh dự ta sẽ giữ lại cho.
“Không thấy, cút đi!”
hắn như băng, đáp lại không chút nhân nhượng.
Tốt lắm, quyết không nhận phải không?
Ngươi không cần mặt mũi thì đừng trách ta không khách khí!
Ta dồn mười phần khí lực, đập cửa mạnh.
Vừa được ba cái, cửa kéo bật ra từ bên trong.
Một cú đấm liền giáng trúng ngay hắn.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu.
Ta giật mình hoảng hốt.
Hỏng rồi! Đánh chết người rồi ư?
“Ngươi…”
Ta run rẩy mở miệng, lòng như lửa đốt.
Hắn loạng choạng ngã thẳng về phía ta.
“Rầm!”
Một tiếng nặng nề vang lên, hắn ngã đè trúng phần mềm yếu của ta.
Trong khoảnh khắc ấy, đau đến nỗi mắt ta hoa lên, tai ong ong cả lên.
Tên đồ tể chết tiệt! Đúng là kẻ vô lại!
Ta vứt hắn xuống đất, định bụng đá thêm hai cú cho hả giận.
Nhưng hắn nhắm mắt, môi tím bầm, sắc mặt dưới trăng trắng bệch như quỷ.
không phải hắn còn phập phồng khe khẽ, ta sự tưởng mình lỡ tay giết chết người rồi.
Hỏng bét rồi!
Không những không đòi lại được ngân , lại còn đánh người trọng thương!
Ta vòng bên hắn, đưa tay thăm mũi.
Không ổn, hơi thở mong manh, ra nhiều vào ít.
Chỉ có điều… tên đồ tể lại tuấn tú dị thường, khí chất nhàn nhạt như trăng, dung mạo tinh tế, chẳng giống đồ tể gì cho cam, ngược lại trông giống tiểu trong thanh lâu.
thì sao?
Đá thêm một cú cho xong đời, cứu hắn một mạng?
Thuốc cứu mạng mẫu thân để lại, giá trị ngàn vàng, dùng cho một tên trộm đúng là không đáng.
mắt ta bỗng dừng lại nơi ngọc bội bên hông hắn – trong suốt, sáng ngời, chất ngọc tuyệt đẹp.
đổi lấy ngân của ta thì cũng không thiệt.
Ta đưa tay gỡ ngọc bội, giấu vào .
Chưa kịp yên tâm liền một bàn tay đột ngột siết cổ tay!
Ta giật nảy người, ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt là một đôi phượng nhãn như sương.
“Ngươi…”
Hắn thấy ta ngọc bội của hắn rồi ư?
Tay nhanh hơn đầu óc, ta tung thêm một cú đấm nữa!
Thấy hắn lần nữa ngất đi, ta đập trán than: “Xong rồi, hắn thấy mặt ta rồi, tỉnh lại đi cáo thì sao đây?”
Việc làm ăn đậu hũ của ta vừa khởi sắc, mà đây là Kinh thành chứ không phải nơi núi hoang đồng vắng, đâu thể đào hố chôn người là xong.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta đành nhận mệnh, nắm lấy hắn, kéo về phòng mình.
Lúc bậu cửa, vang lên tiếng “cộc” nặng nề.
Kéo đến , ta phát sau đầu hắn sưng u lên một cục.
Thôi vậy, còn sống là được.
Ta lôi ra thuốc cứu mạng mẫu thân để lại, định bụng đút cho hắn uống.
Ai ngờ hắn nghiến răng khiến ta phải dùng đến ba đôi đũa cạy được miệng.
nén nhang sau, hơi thở hắn dần ổn định lại.
Ta nhẹ một hơi, chẳng rõ thiếp đi lúc nào.
Lúc tỉnh dậy, bất ngờ phát một cánh tay vắt ngang mình, ta lại quấn quanh eo người kia.
Tình huống khiến tim ta suýt nhảy ra khỏi lồng .
Ta… khi nào chui lên vậy?
Vừa định chuồn đi thì một luồng hàn khí ập tới.
Đồ tể tỉnh rồi!
Bốn mắt nhìn nhau, ta mắt như băng của hắn làm rùng mình.
“Trùng hợp ghê, ngươi cũng tỉnh rồi?”
Ta gượng cười.
“Đêm … ngươi đánh ta ngất.”
Hắn thế mà còn nhớ rõ?
Ta vội nặn ra nụ cười lấy lòng, rút rời khỏi người hắn: “Ngươi nói vậy oan uổng ta rồi.”
“Chúng ta là hàng xóm, ta đánh ngươi làm chi?”
“Rõ ràng đêm ngươi đột nhiên phát bệnh, ta không đành lòng thấy ngươi nằm ngoài trời tiện tay kéo ngươi vào.”
“Người tốt như ta hiếm lắm, ngươi phải biết cảm ơn đó.”
“Hửm?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, ngồi dậy, trung y trên người hơi trễ, lập tức mở tung…
Một vùng mỹ sắc rọi thẳng vào mắt ta.
Tên đồ tể … nhan sắc quả không tầm thường!
Ta nuốt một ngụm nước bọt, kiên quyết: “Sao lại không phải? Ta với ngươi không thù không oán, ta đánh ngươi làm chi?”
“Chẳng lẽ… ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta ư?”
“Hoàn toàn không…”
Hắn đáp.
“Không có thì tốt rồi!”
“ không phải ta cứu ngươi, hôm nay người ta đã báo đến thu xác ngươi rồi!”
Chẳng phải ta không biết xấu hổ, cố tình nhận lấy ân cứu mạng.
Chỉ là mắt tên đồ tể quá đỗi bức người, khí thế sắc bén như mang theo sát khí, chẳng rõ đã giết bao nhiêu lợn mà trông lại dọa người đến vậy.
Đôi ta run lẩy bẩy, đến nỗi rút gân.
“Vậy… ngươi báo đáp ra sao?”
Hắn khép áo, tựa vào đầu , bộ dáng lười nhác pha lẫn hờ hững, cứ như ở mình vậy.
“ là…”
Ta ngập ngừng, “Ngươi tặng ta là được rồi.”
“ ?”
Gương mặt hắn thoáng vẻ kỳ quái, mắt khó đoán.
“Ngươi chẳng phải là đồ tể sao?”
“Cho ta , vậy là huề món nợ cứu mạng.”
Ta phất tay dứt khoát, không chút khách khí.
“Chuyện thì chưa gấp.”
“Làm phiền cô nương giúp ta báo một chuyến.”
“Ta yên lành trong phòng, sao lại kẻ gian đánh ngất ngoài sân?”
Hắn cúi đầu chỉnh tay áo, điềm nhiên: “Đã lâu Kinh thành không xuất loại côn đồ thế .”
“Ta nên hỗ trợ sai truy bắt.”
Đúng là một tên đồ tể nhiệt tình với nước !
Ta cứu hắn, hắn lại tống ta vào tù!
“Chắc là đánh nhầm…”
Ta chột dạ.
“Cũng có thể là cố ý.”
Hắn bức bách từng bước.
Ta có lý do nghi ngờ, hắn đã nhớ lại chuyện tối nên cố tình bẫy ta.
Bỗng nhiêbnbên ngoài sân vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, mấy tên tiểu đồng gậy hùng hổ xông vào.
“Ai là Cừu Yên Lan? Cút ra đây mau!”
Khí thế như cướp cạn, dữ dằn như lang sói.
Ta nhíu mày, bước ra đối diện: “Là ta.”
“Quả nhiên là ngươi? Nhìn cũng có chút nhan sắc, gan lại không nhỏ.”
“Dám mơ tưởng phu quân của người khác?”
“Hôm nay bọn ta được vị hôn thê của Thế tử Nam Huyền nhờ đến nhắn lời cảnh cáo: Hoặc là ngươi cút khỏi Kinh thành, cả đời không trở lại; Hoặc là chúng ta đánh gãy một để ngươi phải bò ra khỏi đây!”
Kẻ đầu nhe răng hăm dọa, sát khí bức người.
Ta lập tức nghĩ đến Thẩm Lan Thu.
Không ngờ thân phận nàng đã chiếm, còn đuổi ta đi cho bằng được.
3
Hai đòn giáp công bảo đảm được vinh hoa phú quý nàng ta mong .
Nhưng ta có lý do nhất định phải ở lại Yến Kinh.
“Tiểu nương tử đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta giả vờ sợ hãi, rụt người lại: “Chư vị e là gõ nhầm cửa rồi?”
“Ta sao có thể để mắt đến Thế tử kia?”
“Nghe đâu hắn dung mạo tựa quỷ, là La Sát mặt , có tặng miễn phí ta cũng không thèm!”
“Phu quân của ta nằm trong phòng đấy, không tin các vị có thể vào mà xem.”
Đám người liếc nhau, lộ vẻ do dự.
Từ cửa sổ nhìn vào, liền trông thấy đồ tể nằm nghiêng trên , sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như mỹ nhân bệnh tật.
“Vậy… có khi chúng ta nhầm người rồi?”
“Chẳng phải nói là tiểu nương tử độc thân sao? đã thành thân rồi, chắc không phải đâu nhỉ?”
“Ta thấy phu quân nàng ta trông rất tuấn tú, chắc không phải rồi.”
…
Tên đầu ngập ngừng một hồi: “Có lẽ là chúng ta tìm sai người.”
Ta khom lưng cúi đầu, nở nụ cười cung kính tiễn họ ra cửa.
Về lại phòng, lập tức thu dọn đồ đạc, định dọn ngay lập tức.
Trên , đồ tể tóc đen rủ xuống, mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ cong, lộ ra ba phần yêu mị: “Thế tử dung mạo như quỷ?”
“La Sát mặt ?”
Ta ngừng tay thu dọn, ngang nhiên vạch tay vẽ ngang cổ: “Phải đó, ai mà không biết kẻ ấy chính là Diêm Vương chuyển thế, chuyên đoạt mạng người.”
Hắn khẽ nheo mắt, nhẹ như tơ: “Ta là phu quân của ngươi?”
Tay ta khựng lại nhưng mặt không đỏ, tim không loạn, bình thản đáp: “Chỉ là cái cớ mà thôi, chớ nên coi .”
Thấy hắn dáng vẻ yếu ớt như bệnh nhân, cũng chẳng hiểu lúc giết có còn sức lực không.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta dè dặt hỏi: “Ngươi có thấy ngân của ta không?”
Đồ tể đáp: “Ngươi vì nghi ta trộm ngân nên định giết người diệt khẩu?”