Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà mẫu oán ghét nàng ta tận xương, chẳng suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Ta đích thân thăm Phương Vân Y.
Nàng ta giờ đã tỉnh lại, ta đầy căm hận:
“ cả đều là do ngươi đúng không? Ta và ngươi không oán không thù, sao ngươi lại hại ta?”
30
“Ngươi còn nói không oán không thù sao? Ngày tân hôn, ngươi bày mưu dắt phu quân ta đi, khiến ta bị người ta cười chê. Ngươi xui mẫu thân phạt ta, lại còn muốn đẩy ta ngoài.”
“Ngươi có ý g.i.ế.t ta, chỉ là không đủ nghề mà thôi. Hơn nữa, kiếp trước của ta với ngươi cũng là mối thù.”
“Nhưng cả chuyện , đâu chỉ có mình ta có lỗi, thế ấy cũng…”
Nàng ta bỗng nghẹn lại, ta kinh ngạc không tin.
“Ngươi còn dính tới biểu ca nữa… người đâu!”
Nàng ta gào lên điên cuồng.
“Ta muốn gặp cô mẫu, muốn gặp biểu ca, mau gọi người…!”
Thật tiếc, dù nàng ta kêu gào khản cả cổ, cũng chẳng nghe.
Ta tóm chặt cánh nàng ta, mạnh mẽ quẳng nàng ta xuống đất.
khi nàng ta vẫn đầy hoảng sợ, ta cúi người sát tai nàng ta.
31
“Thực , Trương cũng để báo thù. Không ngươi có còn nhớ, ba năm trước, chỉ vì Thế liếc mắt nữ nhà nông, ngươi đã bày mưu khiến nàng ấy phải gả cho tên goá vợ khét tiếng, cuối cùng bị đ.á.n.h c.h.ế.t.”
“Trương chính là tỷ tỷ của nữ , Dương Thế Quân động lòng với muội muội sao lại không thích tỷ tỷ?”
Phương Vân Y tái mặt, lắc đầu điên cuồng:
“Không, không nào.”
“Những lời Trương nói dạo với ngươi, chính là ta sai khiến nàng ấy nói. Còn đứa con của ngươi, thực chỉ là vật túi hương trên người Dương Thế Quân.”
“Ngươi chỉ chăm chăm ta, nào Trương đã bỏ thứ túi hương của Thế .”
Phương Vân Y bỗng hất ta .
“Đồ nữ tiện!”
Nàng ta ta căm hận, như muốn xé xác.
Ta thản nhiên đáp: “ tiện? Ta đã rất từ với ngươi rồi, chứ không hề tiện bằng ngươi.”
Ta sai người khóa cửa lại.
Nếu đáp trả theo kiểu mạng đền mạng ta hoàn toàn có bày vài tên nam khốn nạn hành nàng.
Giờ ta chỉ muốn nàng ta tuyệt vọng, nếu còn được mạng sống, đã là ta khoan dung lắm rồi.
32
Tối có tin báo : Phương Vân Y đã bị đ.á.n.h c.h.ế.t.
Nàng ta định chạy tới sân bà mẫu kêu oan, ngờ bị coi là kẻ trộm và bị đ.á.n.h c.h.ế.t.
Bởi trước ta đã sai người báo với bà mẫu:
“Phương tâm thần bất ổn! Nàng ta tố phu muốn chiếm đoạt gia sản Phương gia, khinh thường thân phận nàng ta, giấu dối để thiếp. Nàng ta còn hăm dọa sẽ g.i.ế.t phu .”
Vậy nên khi nàng ta vụt xuất hiện bóng tối, còn chưa kịp nói đã tắt thở.
Phương Vân Y c.h.ế.t canh ba, quan xuất hiện canh tư.
Quốc Công đèn đuốc sáng rực.
Người thân họ hàng Phương gia nào nổi lên tố cáo rằng Quốc Công vội g.i.ế.t người tày trời.
Đại lý tự buộc phải cuộc, sai người tới .
Ban đầu họ chỉ muốn hỏi cho rõ tình hình, ngờ gặp ngay người đang đưa xác đi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đại lý tự từ cũng khó xử.
Bà mẫu bị dẫn đi, chân run rẩy.
thấy Dương Quốc Công còn tức giận, không muốn nhúng , ta nắm lấy cơ hội an ủi bà:
“Mẫu thân cứ yên tâm, Quốc Công là chốn , người ta không dám mẫu thân đâu. Mẫu thân cứ diễn đủ trò là được.”
Nghe ta nói, bà vội gật đầu.
Vậy là… triều đình và thiên đều : phu Quốc Công đã công khai nhận g.i.ế.t người ở trước tòa.
“Ta g.i.ế.t sao? Nàng ta hại con ta, đáng c.h.ế.t vạn lần.”
Đại lý mang lời khai tới gặp Dương Quốc Công.
Ông từng chạy ngược chạy xuôi tìm cách cứu bà mẫu, bỗng dưng mệt mỏi buông .
cái vung lớn: “Hãy xử theo pháp luật.”
Ông rút lại mọi cố gắng, bỏ mặc bà mẫu bị kết án.
Tin đại hỷ , nhiên ta phải báo cho Dương Thế Quân.
Và còn tin tốt hơn nữa, ta không liệu có chịu nổi hay không.
33
“Ngươi nói cái ?”
Dương Thế Quân từ bi thương kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển thành cơn giận ngút trời.
“Ngươi nói lại xem? Đứa nghiệt chủng bụng ngươi là của ?”
Ta đặt lên bụng, mỉm cười dịu dàng như yêu thương vô hạn.
“ nhiên là của phu quân rồi, chẳng lẽ còn có là của khác sao?”
“Rõ ràng chúng ta chưa hề từng viên phòng!”
“Ta nói là của phu quân, chính là của phu quân.”
Nét mặt ta lạnh xuống, còn càng lúc càng tái nhợt.
“Lâm Đình Tuyết… ngươi… cả chuyện đều do ngươi sắp đặt, đúng không? Tại sao?”
Thật phiền!
Sao cũng thích hỏi tại sao thế chứ?
“ nhiên là vì ta muốn chiếm trọn Quốc Công, muốn goá phụ của quyền quý mà.”
“Ngươi đừng hòng! Phụ thân ta vẫn còn, ta vẫn sống sờ sờ đây!”
Ta dịu dàng nhắc :
“Hậu viện ầm ĩ thế , Dương Quốc Công chưa? Phụ thân ngươi bận rộn lắm. Còn ngươi ấy à… hôm nay còn sống, nhưng ngày mai có còn không chưa chắc đâu.”
“Ngươi… ngươi mưu hại phu quân!”
“Dù sao cũng chẳng phải lần đầu ta chuyện .”
Ta chu đáo đắp lại chăn cho , phát hiện run bần bật, mồ hôi túa khắp người.
“Đồ ngốc, ta việc nào có để lại dấu vết, sao có g.i.ế.t ngươi ngay bây giờ được?”