Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hàn nay ham danh háo lợi, từ nhập kinh thì tranh đấu không ngừng.
Vừa mới được phong không bao lâu, hắn đã dựa một vị hoàng tử.
Nhờ danh tiếng tốt sẵn , hắn mau chóng được thánh thượng để mắt tới, nhất thời gió xuân đắc ý, oai phong vô song.
Nhưng hắn xuất hàn môn, trong triều chút hậu thuẫn, theo lẽ càng nên thận trọng, tránh chọn phe phái quá sớm.
Song hắn không tự lượng sức, bị người ta đẩy làm kẻ tiên phong, thành cái gai trong mắt những kẻ tranh quyền khác.
Còn kịp ai bày mưu đặt kế, hắn đã tự mình từ sườn núi lao thẳng xuống vực sâu.
Mà vị chủ tử mà hắn từng nương nhờ, cũng không muốn hao tổn tài nguyên để cứu một kẻ nhỏ nhoi hắn.
Thế là, Hàn liền thành quân cờ bị bỏ.
quan bị bãi, bổng lộc cũng còn.
Mà món tiền hắn vay Già Lam tự, đến nay tiền lãi còn trả hết.
Không cần nói cũng biết, không còn, tiền đồ tiêu tan, ngay cả căn nhà hắn cũng không giữ nổi.
Nghe đâu hắn còn tìm đến Tạ Du.
Nhưng ấy, chính Tạ Du cũng đã bất do kỷ, lấy đâu tâm trí lo cho hắn.
Trạng nguyên phong quang một thời, rốt cuộc cứ thế mà bặt vô âm tín.
Thẩm Nhu đặt tay mu bàn tay ta:
“ cần phái người dò hỏi tin tức không?”
Ta lắc đầu:
“Không cần.”
Ngoài cửa sổ, một con sẻ sà qua ngọn cây, lá rụng xào xạc vọng về năm tháng cũ.
“ nào chúng ta quay về Tô Châu?”
Phu nhân Tạo phủ Tô Châu còn nhờ ta thêu một bức bình phong, đến giờ vẫn làm xong.
Năm mươi lượng bạc tiền công kia, đối với ta, quý giá hơn Hàn rất nhiều.
11
về Tô Châu, ta đến thêu phường cáo biệt Triệu nương tử.
Đi ngang đầu ngõ Tây thành, bỗng một bà lão ăn đầu tóc rối bù, toàn hôi hám nhào tới, túm lấy vạt váy của ta.
“Quý Anh… Quý Anh, là ta đây, là mẹ chồng của con mà!”
Ta cúi đầu , chỉ thấy khuôn lấm lem kia, một đôi mắt đục ngầu đang ta chằm chằm không rời.
Quả nhiên là mẫu của Hàn.
Ta ngồi xổm xuống, thật kỹ lão thái bà từng nào cũng phải lau người một lần, thay y phục một lần.
Giờ đây môi bà ta khô nứt đến rớm máu, kẽ móng tay đầy bùn đen, trên người bốc mùi hôi thối đến không chịu nổi.
Đâu còn chút dáng vẻ cao quý thuở ?
“Con trai trạng nguyên của bà đâu ?” Ta hỏi.
“Con trai… Hàn của ta, bị bán cái chốn đó… Nhà cũng mất … Con ta, con trai ta…”
Bà ta bỗng nhiên kích động bật khóc.
Ồ, thì là bị đem bán Nam Phong quán để trả nợ .
“Vậy bà làm sao về được đây?”
mẫu tránh mắt ta, không dám thẳng.
Ta đứng dậy, đi về phía quầy bánh bao góc phố.
mắt bà ta theo từng động tác của ta, càng lúc càng sáng .
Ta mua chiếc bánh bao bột mì nóng hôi hổi, quay đứng bà ta.
“Muốn ăn không?”
Bà ta vội vàng đầu.
“Bà về bằng cách nào?”
“Ăn… ăn …”
Ta hài lòng đầu, lướt qua mắt đầy khát khao kia, thản nhiên đặt chiếc bánh bao cái bát mẻ của một lão ăn bên cạnh.
Lão thái bà định lao đến cướp, nhưng bị lão ăn kia đẩy ngã lăn .
Lão không ngừng cúi đầu cảm tạ ta, ta phẩy tay, cầm nửa miếng bánh mốc meo trong bát lão.
“Đây là vật ta lấy đổi.”
Nửa miếng bánh thiu đổi lấy chiếc bánh bao trắng nóng, lão ăn cười híp cả mắt mà đầu chấp thuận.
“Giờ còn muốn ăn không?” Ta giơ nửa miếng bánh mốc lắc lư bà ta.
mắt bà ta dần dần chìm tuyệt vọng.
Nhưng bà ta đói quá .
Cuối cùng, vẫn nhục nhã đầu.
“Xin người, coi nể tình … thương xót ta một chút…”
Tình ? Từ bao giờ giữa ta và bà thứ gọi là tình ?
Ta lạnh lùng bà, ngay bà ta, ném thẳng nửa miếng bánh rãnh nước thối.
Bà ta trợn to mắt, không thể tin nổi.
Ta nhún vai, đứng dậy:
“Muốn ăn thì bảo con trai trạng nguyên của bà mua cho mà ăn.”
“À, quên mất, hắn giờ đang Nam Phong quán, bị trăm người cưỡi, vạn người dày vò đấy.”
Dứt lời, ta xoay người bước về phía thêu phường, không ngoảnh đầu .
Phía sau vang tiếng mắng nhiếc điên cuồng của lão thái bà, rất nhanh liền bị tiếng cười giễu cợt của người qua đường lấn át.
Triệu nương tử đã đứng chờ cửa, rõ ràng vừa chứng kiến tất cả.
“Hả giận ?” Nàng hỏi.
Ta đầu lắc đầu.
“Đã không còn quan trọng nữa.”
Kẻ không đáng, thì xứng để ta hao tổn dù chỉ một tia cảm xúc.
rời khỏi Cẩm thành, mưa xuân rơi rả rích.
Cảnh vật mờ ảo trong màn mưa một bức họa mực thủy.
Từ một quán trà ven bờ, vang khúc tấu nhẹ nhàng dìu dặt.
Thuyền rời bến bao xa, mưa đã ngừng.
Trên trời hiện một dải cầu vồng, phản chiếu sáng lấp lánh trên sông.
Trên thuyền, người đang khe khẽ ngân nga khúc dân ca miền Giang Nam rõ tên.
Phía là tương lai tươi mới của chúng ta.
Còn những chuyện đã qua, sẽ dòng nước dưới chân này đang trôi đi, không bao giờ .
(Hết)