Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
08
Quả nhiên, trước kỳ xét thăng chức, Hạ Quân gặp sự cố.
Dự án anh phụ trách xảy ra lỗi dữ liệu nghiêm trọng, gây ra thiệt hại kinh tế lớn cho tập đoàn. Trong huống này, việc anh được thăng chức hoàn toàn bất khả thi, còn hình phạt đợi lãnh đạo họp bàn mới quyết định.
ra nguyên nhân phía rất đơn giản – Hạ Quân bị Khâu Kỳ Kỳ ảnh hưởng.
Cô ta rủ anh chơi tới khuya, về nhà thì Khâu Kỳ Kỳ chẳng có việc gì, ngủ một giấc.
Còn Hạ Quân thì thức trắng đêm, thêm giờ xử lý số liệu dự án.
Trong trạng thiếu ngủ triền miên, việc nhập sai dữ liệu gần như là điều không tránh khỏi.
Thế nhưng, Khâu Kỳ Kỳ lại chẳng nghĩ .
Cô ta cùng Ngô Dạng cơm, rồi với giọng điệu quen thuộc, thần bí mà nịch nói:
“ này tuyệt đối không đơn giản như bề đâu.”
“Hạ Quân từ trước đến giờ chưa mắc sai lầm, lại trùng hợp phạm lỗi trước kỳ xét thăng chức?”
Ngô Dạng – vốn chẳng người đầu óc sắc bén gì – nghe thế lập tròn mắt:
“Lẽ nào… phía còn ẩn ?”
Khâu Kỳ Kỳ trầm giọng:
“Trong này, là kẻ được lợi nhất thì kẻ đó là người đứng .”
Ngô Dạng suy nghĩ một chút, lập reo lên:
“Là Peter bên nhóm B!”
“ nghe nói, suất thăng chức lần này xét theo thành tích thì cơ bản là giữa Hạ Quân và Peter. Vì Hạ Quân là người đích thân tuyển, nên muốn suất đó cho anh ấy.”
“Giờ Hạ Quân gặp sự cố, vị trí ấy tất nhiên rơi vào tay Peter. Hắn ta là kẻ được lợi nhất, cũng là người giật dây!”
Khâu Kỳ Kỳ gật đầu:
“Đúng, Peter là kẻ hãm hại Hạ Quân. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn tìm chứng cứ, nhất định sẽ vạch trần được hắn.”
09
Chưa đầy 24 tiếng , Khâu Kỳ Kỳ và Ngô Dạng bị bắt quả tang trong… phòng giám sát của công ty.
Cả hai vốn không có quyền vào đó, nhưng Ngô Dạng đã trộm chìa khóa, lén dẫn Khâu Kỳ Kỳ vào.
Đối với cơn thịnh nộ của Ngô tổng, Ngô Dạng ấm ức:
“Tụi con chỉ muốn tìm chứng cứ Peter hãm hại Hạ Quân thôi mà!”
Nghe , cả thư ký bên cạnh cũng há hốc mồm.
Ngô tổng điên:
“Hạ Quân tự mình viết kiểm điểm, thừa nhận là lỗi nhập sai dữ liệu, mà hai đứa lại bày ra cái trò đấu đá cung đình này à?!”
Ngô Dạng vẫn chưa chịu:
“Nhưng thừa nhận cũng chưa là ! Có thể là Peter đe dọa riêng khiến anh ấy nhận tội thay…”
Ngô tổng: “……”
Mọi người trong phòng: “……”
Khi đó trong văn phòng có khá đông người, thế nên chẳng mấy chốc, “chiến tích oanh liệt” vì Hạ Quân mà xông vào phòng giám sát tìm chứng cứ của hai cô nàng đã lan khắp công ty.
Vốn dĩ, giữa Hạ Quân và Peter chỉ là cạnh tranh, không thù oán cá nhân.
Nhưng giờ thì hẳn thành đối địch sự.
Dù Hạ Quân đã giải thích với Peter là mình không hề , nhưng dám anh ta tin?
Huống chi Peter sắp thăng chức trưởng nhóm, thành cấp trên trực tiếp, tương lai Hạ Quân chắn khó sống.
Dưới áp lực chồng chất, Hạ Quân chọn… việc.
Hôm anh , Khâu Kỳ Kỳ ra tiễn:
“Hạ học trưởng, này nếu cần em giúp gì, cứ tìm em nhé.”
Hạ Quân lạnh:
“Cảm ơn. Tốt nhất em tránh xa anh ra, đó là giúp đỡ lớn nhất rồi.”
Khâu Kỳ Kỳ tái nhợt, nhưng Hạ Quân chẳng buồn liếc thêm, sải bước rời khỏi tòa nhà.
Ra tới cửa, anh khựng lại, bởi tôi đang đứng chờ cổng.
Tôi đưa cho anh một ly cà phê:
“Dù cũng là đồng nghiệp, em tới tiễn anh.”
Ánh mắt Hạ Quân tối xuống:
“Thi Hàn, giờ anh mới hiểu, trước đây anh không nên…”
Tôi ra hiệu im lặng, mỉm cười:
“ cũ bỏ qua . Chúc anh sớm tìm được công việc mới, bắt đầu lại.”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng tôi lướt qua, thẳng vào tòa nhà.
Trong sảnh, Khâu Kỳ Kỳ ngồi trên ghế sofa, vai run run, được Ngô Dạng dỗ dành:
“Cậu đừng buồn, Hạ Quân việc tâm trạng kém mới cáu với cậu thôi.”
“Cậu đều vì anh ấy cả mà, rồi anh ấy sẽ hiểu thôi.”
Khâu Kỳ Kỳ nắm tay Ngô Dạng:
“Vẫn là cậu hiểu mình nhất. Cậu giúp nói với Ngô tổng nhé, đợi tốt nghiệp vào đây , này chúng ta là đồng nghiệp, ngày nào cũng gặp nhau.”
Tôi đứng xa, lặng lẽ uống nốt cà phê rồi ném cốc vào thùng rác.
Khâu Kỳ Kỳ và Ngô Dạng đúng là thân thiết .
Nhưng tôi , bạn này… không kéo dài lâu đâu.
Từ nhỏ đến lớn, Khâu Kỳ Kỳ chưa có bạn lâu dài.
Sớm muộn gì cũng sẽ trở , rồi lại khóc lóc kể xấu đối phương đầy âm u, rằng người ta vốn chẳng lòng.
Với Ngô Dạng cũng thôi – chỉ là vấn đề thời gian.
10
Mùa hè năm ấy, Khâu Kỳ Kỳ cực kỳ đắc ý.
Ngô Dạng rủ nó Maldives dưỡng, còn dẫn theo nó biệt thự.
Suốt một tuần đó, nó mỗi ngày đăng cả chục story, toàn ảnh chỉnh sửa kỹ lưỡng trong những khách sạn, nhà hàng xa xỉ.
Gương trên ảnh được Photoshop đến mức chẳng khác nào người khác.
Về nhà rồi, trên bàn , nó vẫn không quên khoe khoang:
“Ngô Dạng còn mời em đến biệt thự dưỡng nhà cô ấy nữa đó!”
Trên bàn , bà ngoại ra, chẳng buồn đáp lời nó.
Mấy anh chị em họ chỉ cúi đầu cơm, thái độ lạnh nhạt đến mức không thể hơn.
Những năm qua, nó gần như đã đắc tội với tất cả mọi người bằng đủ kiểu lý do trời ơi đất hỡi.
cũng phớt lờ, Khâu Kỳ Kỳ bật cười mỉa:
“Tôi mà, cả họ hàng ruột thịt cũng chẳng chịu nổi khi người khác sống tốt hơn mình.”
“Đúng là kiểu ‘ thương anh khổ ghen anh Range Rover’. tôi có bạn thân giàu tốt, cho tiền giúp xin việc, các người cay lắm đúng không?”
Chị họ điên, ném thẳng đôi đũa xuống bàn, định bật lại thì tôi kéo chị ngồi xuống.
Khâu Kỳ Kỳ thế càng đắc ý, nhếch môi cười khinh bỉ.
Nó vào phòng dọn hành lý, rồi hùng hổ xách đồ đến nhà Ngô Dạng.
Nhìn bóng lưng nó khuất dần, chị họ nghiến răng:
“ muốn tẩn cho nó một trận.”
Tôi cười nhạt:
“Chị không? Nó với cô bạn ‘bạch phú mỹ’ Ngô Dạng đã lừa phỉnh cả đám người quanh mình rồi.”
“Tiếp theo đây, khi chẳng còn để nó thao túng nữa… đến lượt Ngô Dạng nếm mùi thôi.”
11
Khâu Kỳ Kỳ chuyển đến nhà Ngô Dạng. Mùa hè năm đó, trong nhà họ Ngô còn đón thêm một vị khách đặc biệt – một nữ sinh nghèo đến từ vùng núi.
Ngô tổng đã duy trì chương trình tài trợ học sinh vùng núi suốt sáu năm liền. Nhiều đứa trẻ được ông và các lãnh đạo khác đỡ đầu năm ấy đều đã đỗ đại học.
Để mừng và cũng để quảng bá hình ảnh thiện nguyện của công ty, họ quyết định mời đại diện tiêu biểu của nhóm học sinh này đến tạm trú trong kỳ hè.
Trong số đó, cô gái học giỏi nhất được mời đến nhà Ngô tổng.
Ngô tổng đích thân dẫn vợ con ra cửa đón.
Ông bảo Ngô Dạng gọi cô gái ấy là “em gái”, phân cho cô phòng khách có hướng nhìn đẹp nhất trong nhà, thậm chí còn lớn hơn phòng Ngô Dạng.
Ngô phu nhân đưa cô mua quần áo, giày dép và trang sức mới.
Những lớp học ballet, cưỡi ngựa, pilates mà Ngô Dạng vẫn theo học, Ngô tổng cũng sắp xếp cho cô gái cùng tham gia.
Mọi thứ vốn là câu vui vẻ, ấm áp.
Nhưng khi cô gái nghèo phấn khích trở về phòng, ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa chưa từ cửa sổ tầng cao, Khâu Kỳ Kỳ lại lặng lẽ kéo Ngô Dạng ra một góc.
“Có gì đó không đúng.” Khâu Kỳ Kỳ hạ giọng bí hiểm. “Cậu không cảm mọi thứ có gì… kỳ lạ ?”
Đôi mắt tròn xoe của Ngô Dạng lập mở to.
Cô vốn là tiểu thư được nuông chiều, cả đời chưa ngày nào, chơi hưởng thụ thì chỉ mê đọc mấy tiểu thuyết cung đấu, gia đấu và xem phim cổ trang.
Vì , kiểu nói thần bí này của Khâu Kỳ Kỳ là “điểm chí mạng” với cô.
“Ý cậu là , Kỳ Kỳ ? Chẳng lẽ thân phận của cô gái đó có vấn đề?”
Khâu Kỳ Kỳ nghiêm túc gật đầu:
“Cậu nghĩ mà xem, đưa học sinh nghèo về nhà đã đành…”
“Nhưng còn phân cho cô ấy căn phòng hướng đẹp nhất, rộng hơn cả phòng cậu.”
“Chưa hết, còn cho cô ấy học các lớp quý tộc cùng cậu. Đây là đang gì? Đây là đang bồi dưỡng cô ta!”
Ngô Dạng trợn mắt nhìn Khâu Kỳ Kỳ, hơi mơ hồ:
“Bồi dưỡng… là ?”
Khâu Kỳ Kỳ lắc đầu, hậm hực:
“Để hỏi cậu thế này: cảm của mẹ cậu có … có vấn đề không?”
Ngô Dạng sững người, mắt đỏ hoe:
“Dạo này họ hay cãi nhau. Mẹ cứ nghi có người khác bên , thì kêu mẹ quản quá chặt…”
Khâu Kỳ Kỳ vỗ đùi cái đét:
“Đấy! Trực giác phụ nữ chưa sai. Đã nghi thì là có rồi!”
“Ngô tổng tài trợ bao nhiêu học sinh, lại chỉ đưa cô gái này về nhà?”
“Bởi vì… cô ta là con riêng của ông ấy!”
Bên , sấm chớp vang rền.
Ngô Dạng chết lặng, tái nhợt.
Khâu Kỳ Kỳ bắt đầu phân tích bước:
Ngô tổng và Ngô phu nhân vốn là do mai mối.
Nghĩa là hôn nhân của họ không có yêu mãnh liệt, chỉ là cưới để cùng nhau sống qua ngày.