Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi rút điện thoại, chuyển cho cậu ta mười vạn.
“Nhớ bảo vệ tôi đấy.”
Dù sao thì… tôi sắp gây rồi.
Lục Tiêu cười híp mắt, chẳng cần lý cũng vỗ ngực cam đoan: “Thuộc hạ đảm bảo hoàn nhiệm vụ!”
Buổi biểu diễn rất .
Vừa bước xuống .
Ban giám hiệu thi nhau lên chúc mừng Tống Ân Ân, mặt mũi cô ta rạng rỡ như ánh đèn .
là, lúc gặp ánh mắt tôi, thần sắc cô ta khựng lại, lúng túng quay mặt đi.
Cho đến phần phát biểu.
MC đầu mời khách mời lên phát biểu.
Người đầu tiên đương nhiên là Hứa Vạn Tân.
Nhưng gọi mãi gọi mãi, vẫn không có ai lên .
hiệu chịu không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi Tống Ân Ân có gì xảy ra.
Cô ta giả vờ bình tĩnh: “Em gọi hỏi thử.”
Nhưng tay cầm điện thoại lại hơi run.
Âm thanh tút tút tút vang lên mãi chẳng ai máy.
Càng lúc sắc mặt Tống Ân Ân càng trắng bệch.
MC gượng gạo cười cười.
Lại mời thêm lần nữa: “Trân trọng kính mời ông Hứa Vạn Tân lên phát biểu.”
Vẫn chẳng có động tĩnh.
Toàn trường đầu xì xầm tán.
Thấy tình hình đầu mất kiểm soát.
Tôi bước chậm rãi lên .
hiệu cau có mặt mày.
“Hứa Kiều Nhan, còn không mau xuống!”
Tôi cười nhạt liếc ông ta một cái, nhận lấy micro từ tay MC vẫn còn mơ màng.
“Ông Hứa Vạn Tân đột xuất đi tác, nên phần phát biểu hôm nay… sẽ tôi đảm nhận.”
Một lúc sau.
Cả trường vỡ òa.
Mọi ánh mắt theo hướng tôi nhìn, rơi hết lên người Tống Ân Ân đứng đó run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Cô ta khàn giọng cố nặn ra một nụ cười:
“Ba… không, ông Hứa là có việc gấp nên đi tác rồi, em chưa kịp giải thích mọi người.”
Tôi nhướng mày.
“Thật ?”
“Thật , Kiều Nhan, có gì mình nói riêng, cậu đừng gây nữa, xuống đi.”
Cô ta vội vàng bước nhanh lại, định ngăn tôi.
Trần Duệ cũng liếc tôi đầy cảnh cáo.
Tôi mỉm cười.
Rút ra bức thư mời Tống Ân Ân gửi cho ba tôi…
5
Mặt cô ta lập tức hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Tiến lên một bước hỏi dồn: “Kiều Nhan, sao thư mời lại ở chỗ cậu? Rõ ràng mình đưa cho thư ký Trần rồi ?”
“Đương nhiên là thư ký Trần đưa cho tôi.”
Tôi khẽ vẫy tay, mở thư mời ra, ra dáng chuẩn bị đọc lớn trước đám đông.
Thế là…
Tống Ân Ân hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cô ta lao thẳng lên định giật lại thư mời trong tay tôi.
Nhưng Lục Tiêu còn nhanh hơn.
Một cú lóe người, cậu ta khống chế cô ta ở khoảng cách năm bước so tôi.
Cả trường náo loạn.
hiệu đen mặt đứng bật dậy.
“Hứa Kiều Nhan, em dọn nhà vệ sinh chưa đủ phải không? Giờ còn dám thách thức nhà trường ?”
“Đừng vội.”
Tôi mỉm cười nói.
Sau đó lần lượt vài viên của nhạc.
“ cậu để được nhạc giao hưởng, cũng bỏ không ít quà cáp cho Tống Ân Ân nhỉ?”
Người bị tôi điểm mặt chính là mấy kẻ từng sỉ nhục tôi hôm trước.
Thư ký Trần làm việc cực nhanh.
Tôi gửi danh sách đi, ngay trong ngày có kết quả.
Đám người kia không những dùng tiền chạy cửa sau còn chẳng chơi bất cứ nhạc cụ nào.
Mỗi lần biểu diễn toàn là múa may giả vờ.
Bị tôi vạch trần.
Vài người đưa mắt nhìn nhau, hoảng loạn nhìn về phía Tống Ân Ân cầu cứu.
Nhưng cô ta còn lo cứu mình, chẳng hơi đâu quan tâm người khác.
Tôi mím môi.
“ nhạc giao hưởng không cần người. Mời đi tìm con đường khác.”
Một cô gái trong nhóm đó thấy Tống Ân Ân né tránh ánh mắt, bèn quay sang tôi, giận dữ phản bác:
“Cậu là cái thá gì dám đuổi tụi tôi? nhạc giao hưởng là tiểu thư nhà họ Hứa đầu tư cơ , tới lượt cậu lên mặt ?”
“Nói đến quan hệ thì cậu là người dùng quan hệ đó, lợi dụng mối quan hệ mờ ám tổng giám đốc Hứa, rồi còn nạt cả con gái ông !”
“Tôi thấy cậu muốn bị đuổi học thì có!”
Câu nói vừa dứt, cả trường lại lần nữa náo động.
Lời tán râm ran khắp nơi.
Đến cả hiệu cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi chẳng buồn để tâm.
Ung dung rút ra một chiếc thẻ đen, đập lên .
“Thứ nhất, người tài trợ cho nhạc giao hưởng … chính là tôi – Hứa Kiều Nhan.”
“Không thể nào!”
Cô gái bị đuổi bật dậy phản bác theo phản xạ.
Tôi chẳng buồn giải thích, tiếp tục nói: “Thứ hai, tháng sau tôi sẽ đưa nhạc đi biểu diễn ở nước ngoài, mọi chi phí tôi chi trả. Dĩ nhiên, việc chọn viên sẽ tôi quyết định.”
Lời vừa dứt.
Cửa trường mở ra.
Thư ký Tôn dẫn theo một nhóm người bước .
Trong tay họ là những bộ nhạc cụ đặt riêng tinh.
“Đây là quà gặp mặt dành cho viên.”
Tôi nhìn về phía hiệu .
“Đồng thời, tôi có kế hoạch tài trợ cho câu lạc bộ tán thủ. Nếu hiệu có thời gian, phiền chuẩn bị hồ sơ cho tôi xem.”
hiệu ngơ ngác gật đầu.
Lục Tiêu chen lúc: “Cảm tạ Thần Tài cưng chiều.”
Cả trường bật cười.
viên nhận nhạc cụ thì vui mừng khôn xiết.
Thậm chí có người đầu lên tiếng bênh vực tôi.
“Hứa Kiều Nhan có tiền như vậy, chắc chắn có nhiều tài nguyên. đâu còn đưa tụi mình đến lớn hơn.”
“ rồi đó, đời tôi chưa từng dám mơ được ra nước ngoài thi đấu.”
…
Một người mở lời.
Ánh mắt mọi người dần ánh lên tia hy vọng.
còn bốn kẻ bị đuổi là mặt mày căm phẫn.
Nhưng tôi lại nhìn ra, trong sự phẫn uất đó… lẩn khuất cả hối hận.
Tôi nghiêng đầu, cười hỏi cô gái vừa chất vấn tôi khi nãy:
“, tôi tổng giám đốc Hứa có quan hệ không bình thường.”
Cô ta vừa lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Tôi liền tung cú kết liễu:
“Hay là cô thử đoán xem, vì sao tôi mang họ Hứa?”
6
Trong không khí lặng ngắt như tờ.
Tống Ân Ân đột nhiên lên tiếng sau một hồi im lặng:
“Kiều Nhan, cậu làm tất cả những … là vì tôi Trần Duệ quen nhau ?”
Tôi quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng trong mắt cô ta.
Lại bị hiểu ngầm thừa nhận.
Cô ta khẽ thở dài:
“Cậu muốn trả thù tôi, giờ cậu thắng rồi.”
Nói xong, nhân lúc Lục Tiêu sơ ý, cô ta vùng khỏi tay cậu , vừa khóc vừa chạy ra khỏi trường.
“Ân Ân!”
Trần Duệ hốt hoảng đuổi theo hai bước.
Sau đó quay lại, nhìn tôi ánh mắt phức tạp:
“Hứa Kiều Nhan, cô thật khiến tôi phát tởm.”
Tôi: ?
Không lâu sau đó.
Tống Ân Ân giả mạo con gái nhà giàu lan khắp trường.
Cô ta và Trần Duệ lập tức được phong danh hiệu “cặp đôi kịch nhất học đường”.
Một thời gian yên ắng trôi qua.
Nửa tháng sau, Trần Duệ không nhịn được tìm đến tôi.
“Hứa Kiều Nhan, cô chơi cũng đủ rồi. Ân Ân cũng nhận đủ hậu quả. Bây giờ tôi mong cô, vì nể mặt tôi, có thể khai xin lỗi cô , trả lại danh tiếng cho cô .”
Tôi phì cười: “Dựa đâu? Mặt anh to bằng cái chậu ?”
Anh ta giải thích: “Ân Ân cũng là phút nông nổi, bị vật chất làm mờ mắt nên mắc sai lầm. Cô cần gì phải ép người ta đến đường cùng như vậy?”
“Tôi dí đầu cô ta cầm tiền ?”
Tôi không nhịn được buông lời mỉa mai.
Ai ngờ.
Trần Duệ lại bẻ lái:
“Mấy người đó vốn có hoàn cảnh khó khăn. Nếu không nhờ Ân Ân mềm lòng, sao có thể được nhạc? Cô là giúp đỡ bạn học nghèo khó đó.”
Lý lẽ kiểu …
Tôi thật sự không hiểu nổi sao có thể từ miệng một sinh viên đại học thốt ra được.
Nhưng lúc .
Tôi cũng chẳng còn kiên nhẫn nói lý loại người nữa.
“Anh là loại bọc lòng tham bằng đạo đức giả.”
Nói rồi tôi quay người bỏ đi.
Nhưng Trần Duệ không bị dây thần kinh nào chập mạch.
Bất ngờ xông đến túm lấy tay tôi, giật mạnh một cái.
Giữa tiếng la thất thanh xung quanh.
Tôi mất thăng bằng, ngã sầm lòng anh ta.
Ngay giây sau đó.
Bên tai vang lên giọng nói đầy ẩn nhẫn và thỏa hiệp:
“Có phải… cần tôi đồng ý quen cô, cô sẽ bỏ qua cho Ân Ân, không làm khó cô nữa, còn xin lỗi nữa không?”
Tôi muốn ói đến nơi, giãy giụa quyết liệt hòng thoát ra.
Nhưng ngay lúc đó.
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa đầy ấm ức vang lên:
“ người làm gì vậy?”
Trong chớp mắt.
Tôi bị Trần Duệ mạnh tay đẩy ra.
Loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Lòng tay bị trầy xước, đau buốt tận óc.
Lúc tôi kịp hoàn hồn chuẩn bị phản .
Thì hai kẻ kia chạy biến không thấy bóng.
Tôi tức đến nỗi đập chân tại chỗ.
“ là một đôi dở hơi!”
Và điều tôi không ngờ nhất là…
Tối hôm đó.
Tấm ảnh tôi và Trần Duệ ôm nhau mờ ám được đăng lên trang confession của trường.
Caption:
【Tiểu thư nhà giàu yêu không được, cố tình quyến rũ để chia rẽ uyên ương.】
Ngay bên dưới là bức ảnh Tống Ân Ân rơi lệ khi nhìn thấy cảnh đó.