Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Mẹ lấy ra xấp giấy A4 dày cộp, đập mạnh xuống bàn: “Con tự xem đi, đây là gì hả? Toàn bộ lịch sử trò chuyện của con với viện trưởng đã bị chúng ta điều tra ra rồi. Chính con xúi ông ta đưa Trinh Trinh đến trại huấn luyện. Trong tin nhắn con còn nói rõ con biết nơi đó khủng khiếp thế nào nhưng vẫn đưa nó đến. Con thử nói xem, là một người mẹ như ta làm sao có thể nhìn con mình chịu khổ đau như thế được? Khi biết chuyện ta đã tức đến nỗi muốn nghẹt thở, Trinh Trinh là con gái ta. Vậy mà con lại dám đưa nó đến chỗ địa ngục trần gian đó, mặc cho nó bị hành hạ mỗi ngày, con làm như vậy có xứng mặt chị của nó không? Thêm nữa, trước đây con nói Trinh Trinh làm con bị thương, cuối cùng lại là do con tự bày trò hại mình. Con đừng quên nhà mình nơi nào cũng có lắp camera, chẳng qua ta tin con nên mới chưa từng xem chúng mà thôi.”

Trần Minh Nguyệt mềm nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất. Cô ta run rẩy cầm xấp giấy trên tay, bên trong toàn là bằng chứng tố cáo tội ác của mình.

Đến giờ phút này cô ta mới thực sự biết sợ, hai tay ôm lấy mẹ gào khóc: “Mẹ ơi, con sai rồi, con đáng chết, con thật độc ác. Chỉ tại con sợ sau khi mẹ có Trinh Trinh sẽ không thương con nữa. Vậy nên con mới trở nên hoảng loạn, mất lý trí khi làm những chuyện ngu muội đó. Giờ con biết lỗi rồi, mẹ tha thứ cho con với, xin mẹ…cho con một cơ hội nữa được không?”

8

“Đúng, chính là Trinh Trinh, cái đứa có thân hình bé nhỏ sống cùng nhà với tôi đó, tôi sẽ tìm cơ hội dẫn nó đi cùng, đến lúc đó anh ra tay đâm chết nó giúp tôi, xong chuyện tôi sẽ trả anh 2 vạn tệ tròn, nhà anh sau này sẽ đủ ăn đủ mặc, con trai anh cũng có tiền chữa bệnh, vậy nên anh chỉ cần giết nó là sẽ được nhận số tiền khổng lồ đó thôi, hiểu rõ kế hoạch chưa?”

“Ra tay tàn độc thế cơ à? Được, có tiền thì gì tôi cũng làm, nhưng để cho chắc thì cô chuyển tiền cọc trước đi.”

Tiếng ghi âm rõ rành rành, ai nghe thấy cũng nhận ra giọng Trần Minh Nguyệt.

Tôi không ngờ cô ta còn muốn thuê người giết tôi.

Vì muốn giữ vị trí thiên kim cho mình, cô ta thật sự phát điên rồi.

Trần Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng chắc giờ cô ta đang hoảng hồn lắm. Mẹ không nhịn được nữa mà tát cô ta một cái đau điếng:“Trần Minh Nguyệt, mày sao mà độc ác thế hả? Tao có dạy mày mưu toan tính kế như thế đâu, vậy mà mày dám nghĩ cách giết em mày à?”

Trần Minh Nguyệt lập tức tỏ ra biết điều, hai chân bốn cẳng bò lên trước mặt tôi, dập đầu “bịch bịch”: “Trinh Trinh, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, sai thật rồi, chỉ vì nhất thời tức giận nên mới vậy, nhưng chuyện xấu còn chưa xảy ra, có thể vì đó mà bỏ qua cho tôi được không? Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi dập đầu xin cô, cô tha cho tôi đi, tôi không muốn rời khỏi nhà họ Trần đâu mà. Xin cô, tất cả đều tại tôi tham lam, nếu bây giờ cô rộng lượng tha cho tôi thì về sau tôi không tranh giành gì với cô nữa, cô mới là con gái duy nhất của ba mẹ, tôi sai thật rồi.”

Kể từ lúc tôi quay về nhà họ Trần thì đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Minh Nguyệt nhục nhã đến vậy. Trước kia, cô ta dựa vào việc ba mẹ tin tưởng mình, làm gì cũng không chút kiêng dè. Không ngờ hôm nay bị lật tẩy hết mọi sự, có lẽ cũng không chịu đựng nổi nữa.

Cô ta vẫn quỳ ở đó không ngừng dập đầu đến nỗi trán đỏ bầm, nước mắt, nước mũi tèm lem, trông nhếch nhác vô cùng, tóc tai thì rũ rượi, chẳng khác gì người điên ngoài đường.

Mẹ có vẻ mềm lòng: “Hay là…”

Nhưng mẹ còn chưa nói hết đã bị anh tôi cắt ngang: “Mẹ, thiên vị cũng phải chừng mực thôi chứ? Quá đủ rồi, vở kịch này đến đây là kết thúc. Trần Minh Nguyệt, cô không được phép ở lại nơi này, nhưng cũng đừng mơ mà đi khỏi đây dễ dàng. Những gì Trinh Trinh nếm trải, cô cũng đều phải gánh hết. Yên tâm, tôi không ác độc như cô đâu, nơi tôi gửi cô tới là chỗ huấn luyện chính quy hẳn hoi đấy.”

Nghe xong, Trần Minh Nguyệt sợ khiếp vía. Cô ta túm ống quần anh tôi: “Không… không, Trần Thần, tôi biết sai rồi, đừng đưa tôi đi mà, tôi sẽ chết mất, tôi thực sự biết lỗi rồi mà.”

Anh và tôi từng đã thề với nhau rằng không thể nương tay với loại người như này, vì thế không thèm ngó ngàng gì đến lời nói của cô ta.

Trần Minh Nguyệt thấy cầu xin hai chúng tôi vô ích, liền quay sang ba mẹ. Cô ta quỳ bò dưới đất như nô lệ: “Ba, mẹ, con là Minh Nguyệt, là con gái của ba mẹ, hai người không thể để họ làm thế với con được, con biết con sai, vậy nên con sẽ rời khỏi nhà họ Trần, nhưng cầu xin ba mẹ đừng gửi con đến đó, mình đã sống cùng nhau hai mươi mấy năm rồi mà, ba mẹ không có chút gì là thương con sao…?”

Mẹ lưỡng lự: “Trần Thần, hay là thôi bỏ đi, Minh Nguyệt nhận ra sai lầm rồi, ta cắt đứt quan hệ với nó thôi được không? Mẹ không muốn làm lớn chuyện.”

Anh cười lạnh: “Mẹ, vì người bị đau khổ không phải là mẹ nên mẹ mới nói cho qua nhẹ bẫng thế thôi đúng không?”

Anh cầm điện thoại lên: “Ngay từ đầu con cũng không có ý định cho ba mẹ xem, nhưng vì đó là nỗi đau của Trinh Trinh, mà hai người lại quá ngoan cố, nên con không còn cách nào khác. Hai người tự mở to mắt nhìn cho kỹ cách mà con gái ruột của hai người bị Trần Minh Nguyệt và chính hai người dồn vào đường cùng như thế nào đi, xem con bé ở ‘trại huấn luyện’ đó sống thế nào.”

Anh mở đoạn video. Trong video, tôi đang quỳ dưới đất tự tát vào mặt mình, không ngừng lẩm bẩm:  “Trần Minh Nguyệt là thiên kim duy nhất của nhà họ Trần, Trần Minh Nguyệt là thiên kim duy nhất của nhà họ Trần, Trần Minh Nguyệt là thiên kim duy nhất của nhà họ Trần…”

Nguyên đoạn video chỉ lặp đi lặp lại câu đó trong suốt hai phút. Tới cuối video, mặt tôi sưng phồng đến nỗi biến dạng.

“Sao thế, không nỡ nhìn à? Đây là cái nhẹ nhất rồi, còn có nhiều cái nặng đô hơn kìa.” Anh nói khoác, nhưng nơi đáy mắt thì đỏ hoe, có lẽ anh xót thương cho tôi.

Tôi khẽ vỗ lên tay anh, giờ có anh ở đây rồi, tôi cũng chẳng còn đau đớn như trước nữa.

9

Anh mở đoạn video khác, đó là cảnh tôi bị ép ăn đồ ôi thiu. Đồ ăn rõ ràng đã hỏng, chỉ xem qua cũng ngửi được mùi khó chịu.

“Ngon không hả Trinh?” Giọng Trần Minh Nguyệt cất lên.

“Ha ha, mày chỉ xứng ăn thứ này thôi. Cũng đừng cố gắng tìm đường quay về làm gì cho tốn công, bởi vì tao bày chút trò là ba mẹ sẽ chả tin mày đâu, họ chỉ tin tao mà thôi.” Lời lẽ chua ngoa của cô ta vọng khắp đại sảnh.

Cô ta ghì đầu bắt tôi ăn: “Ăn đi, mày không thích hả? Yên tâm, hôm nay tao cho mày ăn thỏa thích, vậy nên đừng lãng phí nhé.”

Trần Minh Nguyệt nghe đến đây đã nhận ra hết đường chối nên vội chạy, vừa ra cửa liền bị vệ sĩ do anh tôi bố trí cản lại.

“Còn nhiều video nữa, tôi không muốn mở nữa đâu. Ba mẹ, đến nước này vẫn bênh Trần Minh Nguyệt à? Nếu hai người cứ khăng khăng thế thì cũng được thôi, nhưng từ nay về sau coi như không có hai anh em con, hai người có một mình đứa con gái là nó thôi.”

Mẹ đỏ hoe mắt, nước mắt chỉ chực tuôn rơi: “Xin lỗi con, Trinh Trinh, mẹ sai rồi…”

Ba cũng khom lưng, trông như ông già bị thoái hoá cột sống: “Ba cũng chưa làm tròn bổn phận của một người cha, cho ba xin lỗi, muốn xử lý Trần Minh Nguyệt thế nào thì cứ việc làm, miễn đừng lấy mạng nó là được.”

Giữa phòng khách chỉ còn tiếng khóc điên loạn của Trần Minh Nguyệt: “Ba mẹ, con biết sai rồi mà, làm ơn tha cho con!”

Mẹ ra hiệu vệ sĩ lôi cô ta đứng dậy, rồi tát thêm hai bạt tai đau điếng: “Trần Minh Nguyệt, tao tát mày hai cái, một cái là vì mày lừa dối tao, cái còn lại là vì mày khiến con gái tao phải sống cảnh khốn khổ cùng cực.”

Mẹ có lẽ chưa hết bàng hoàng khi biết đứa con nuôi hơn hai mươi năm lại thâm hiểm đến vậy: “Loại người như mày không xứng làm con gái tao. Trần Thần nói sao thì cứ làm thế, những gì con gái tao phải chịu đựng, mày cũng phải bằng hết cho tao, từ giờ mày không còn là người nhà họ Trần nữa.”

Trần Minh Nguyệt hét chói tai, vùng vẫy cào cấu, nhưng vẫn không địch nổi vệ sĩ, cô ta cứ thế mà bị đi trong vô vọng.

“Anh đã hứa là sẽ đòi lại công bằng cho em rồi mà.” Anh trai quay sang tôi cười khẽ.

Tôi gật đầu, cuối cùng tôi cũng nở nụ cười nhẹ nhõm được rồi, kiếp này đúng là khác hẳn kiếp trước.

Ba mẹ không ngừng xin lỗi, nhưng muốn tôi tha thứ ngay thì tôi không làm được.

“Con muốn dọn ra ngoài ở, rồi tìm một công việc để đi làm.”

Mắt mẹ đỏ ửng: “Trinh Trinh, mẹ thật sự biết sai rồi, do mẹ không tinh tường mọi việc nên mới vậy, con cho mẹ một cơ hội được không?”

“Xin lỗi, giờ con chỉ muốn ở một mình.” Tôi lạnh nhạt đáp.

Anh tôi ra hiệu đừng nói gì thêm: “Có sao đâu, đó là mong muốn của Trinh Trinh mà, chúng ta cứ tôn trọng em ấy một lần đi.”

Thế là tôi dọn đi, sống ở căn hộ ngay đối diện nhà anh. Ba mẹ cũng thỉnh thoảng mang cơm qua, khi về luôn dùng ánh mắt hối lỗi nhìn tôi. Tôi không rõ bao giờ mới có thể tha thứ, nhưng giữ nguyên thế này cũng đủ ổn rồi.

Tôi cũng kiếm được một công việc nhẹ nhàng, dần dần thích nghi với cuộc sống.

Vài ngày sau, anh đưa tôi đến chỗ giam giữ Trần Minh Nguyệt.

10

Vừa thấy tôi, cô ta sợ hãi nép vào góc tường, lâu rồi không gặp, người cô ta dơ dáy và bẩn thỉu vô cùng, đầu tóc cũng rối bù cả lên.

“Đừng lại gần tao, tao biết sai rồi, tao không nên vọng tưởng quá mức, xin lỗi Trinh Trinh, tha cho tao đi.”

Cô ta nửa tỉnh nửa điên, quỳ xuống dập đầu tôi, còn định lao qua níu tay tôi.

“Tao điên mất rồi, tụi bây giết quách tao đi cho xong, sống thế này đâu khác gì súc vật đâu? Tao xin nhận sai, thế nên đừng hành hạ tao nữa, tao thề sẽ không xuất hiện trước mặt tụi bây nữa đâu mà.”

Mới vài ngày mà cô ta đã không chịu được rồi. Trong khi tôi phải sống ở cái nơi đó tận một tháng, đã vậy còn bị cô ta hãm hại đến chết.

Trước khi ra về, tôi lướt qua tấm gương nên đã bất giác đứng lại.

Trong gương là tôi, khoác váy suông có gam màu nhạt, đi giày cao gót thanh mảnh và quý phái, tay và cổ đều đeo bộ trang sức mà anh tặng, những thứ mà kiếp trước tôi chưa kịp dùng, nay rốt cuộc cũng có cơ hội đeo lên người.

Kể từ lúc đó, trông tôi có sức sống hơn nhiều, đầy đặn hơn, khuôn mặt cũng hồng hào hẳn.

“Đẹp lắm, em gái anh xinh thật.” Anh thấy tôi soi gương liền mở lời khen tấm tắc, còn tôi chỉ biết cười ngượng.

Sau đó chúng tôi đi thăm viện trưởng, gã ác quỷ đó cũng bị chúng tôi tóm gọn. Anh đã nhốt lão trong một nhà kho.

“Tôi không muốn thế, tất cả là do Trần Minh Nguyệt sai tôi làm, muốn trả thù thì tìm cô ta chứ bắt tôi làm gì?”

Lão run bần bật, người đầy vết thương: “Tôi cũng sai nhưng đâu đến mức không thể tha.”

Tới nước này mà lão còn chối cãi được, đúng là hết thuốc chữa.

Anh đạp lão ngã sõng soài trên đất: “Khỏi nhiều lời, chúng tôi tìm ông chỉ để ông nếm trải nỗi đau mà em gái tôi phải chịu thôi, ông đối xử với em gái tôi thế nào, tôi làm lại thế ấy.”

Vệ sĩ đi vào, trên tay cầm thiết bị chích điện.

Vừa thấy máy chích điện, lão đã sợ tái mặt: “Đừng mà, tôi sai rồi, làm thế dễ mất mạng lắm, mấy người cứ giao tôi cho cảnh sát đi.”

Tôi cầm lấy máy chích điện: “Viện trưởng, chẳng phải tôi cũng từng quỳ xin ông sao? Nhưng ông cũng đâu có thèm nghe?”

Tôi còn chưa ấn nút, lão đã giật đùng đùng như sắp chết, tôi mặc lão lạnh lùng nhấn nút khởi động khiến lão sùi bọt mép.

Tôi không muốn phí thời gian nên bỏ ra ngoài. Sau đó anh đưa lão ta vào tù, và với hàng loạt tội danh như vậy thì lão đã lĩnh án tù chung thân. Còn Trần Minh Nguyệt cuối cùng bị phát điên, cô ta trốn khỏi phòng, lao đầu xuống hồ và vĩnh viễn không tỉnh lại.

Cái chết của cô ta mới khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh cũng cho tôi đến bác sĩ tâm lý mỗi tuần, nhờ vậy mà nỗi ám ảnh trong tôi dần dần phai mờ đi.

Ba mẹ vẫn đều đặn ghé qua, chỉ biết liên tục nói “xin lỗi”, tôi cũng không nỡ cấm cửa họ.

Hôm nay là buổi trị liệu cuối cùng. Bác sĩ tươi cười bảo tôi: “Ý chí em kiên cường thật đấy, yên tâm nhé, sẽ chóng bình phục thôi.”

Trước khi đưa tôi ra cửa, bác sĩ còn cười hỏi: “Trinh Trinh, chúng ta quen nhau lâu rồi, em cũng không còn vướng bận tâm lý nữa, bây giờ anh có thể theo đuổi em được chưa?”

Anh tôi nghe vậy liền bước xuống xe: “Phù Nhân, tôi đưa em gái đến đây trị liệu chứ không phải đưa cho cậu tán tỉnh đâu nhé.”

Phù Nhân cười rạng rỡ: “Trần Thần, cậu cũng đừng bận tâm quá, tôi và em gái cậu chỉ là ‘hữu tình nhân chung thành quyến thuộc’ thôi mà.’”

Tôi bật cười: “Vậy còn phải xem anh thể hiện ra sao.”

Xong xuôi, anh tôi vẫy tay gọi tôi lên xe.

Hôm nay trời rất đẹp, tôi ngồi trên xe nhìn Phù Nhân qua gương chiếu hậu.

Thật tuyệt khi mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương