Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Bữa tiệc đang đến đoạn giữa thì Hạ Yến Văn cầm micro bước lên sân khấu:

“Hôm nay mọi người đều có mặt, Hạ mỗ muốn mời mọi người làm chứng cho một chuyện.”

Cả khán phòng lập tức yên lặng. Dù gì cũng là Hạ thiếu gia, ai mà dám không nể mặt?

“Gần đây trường đại học chúng tôi có một sinh viên mới, tự xưng là thiên kim của tập đoàn An Hoa.”

Hạ Yến Văn nhìn về phía góc khán phòng, rõ ràng đang chỉ đích danh ai đó:

“Ban đầu tôi không định vạch mặt cô ta, nhưng bây giờ cô ta múa tới trước mặt người thật luôn rồi, tôi thật sự không nhìn nổi nữa.”

Câu này vừa thốt ra, cả hội trường rộ lên bàn tán.

Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức hoảng loạn, Trần Khoan nhìn cô ta, ánh mắt ngày càng nghi ngờ:

“Nguyệt Nguyệt… ý anh ta là gì vậy?”

“Tôi… tôi không biết…”

Lâm Nguyệt Nguyệt lắp bắp không nên lời, càng khiến Trần Khoan chắc chắn hơn về nghi ngờ trong lòng. Hắn cau mặt lại nhưng chưa bùng nổ ngay.

Hạ Yến Văn tiếp tục:

“Hiện giờ cô ta đang có mặt tại đây, thậm chí còn dẫn theo một người ngoài vào cùng.”

Cả khán phòng lập tức hỗn loạn.

Một buổi tiệc cần có thư mời như thế này, một kẻ giả mạo lẻn vào đã quá đáng, vậy mà còn dắt thêm một người lạ nữa?

Đám bảo vệ xung quanh lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng, nhanh chóng áp sát khu vực, ánh mắt cảnh giác quét qua đám đông.

Ngay sau đó, đoạn video trích từ camera giám sát được chiếu lên màn hình lớn — cảnh Lâm Nguyệt Nguyệt lén đưa Trần Khoan trèo vào từ cửa sổ phía sau.

Bảo vệ nhanh chóng xác định mục tiêu, vây lấy hai người ngay giữa khán phòng.

Tôi đứng nhìn về phía họ, khoé miệng cong lên, tâm trạng thật sự sảng khoái.

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng vừa lúc nhìn thấy tôi trong đám người, giọng đầy căm hận:

“Tôi dù gì cũng có thiệp mời, là do chủ tịch An Hoa đích thân đưa! Mấy người không có quyền đuổi tôi đi!”

Cô ta chỉ thẳng về phía tôi, hét lên:

“Còn Lâm An thì sao?! Ba cô ta chẳng qua chỉ là nhân viên cấp thấp ở một công ty con, dựa vào đâu mà được ở đây?!”

Khán phòng lập tức rơi vào im lặng kỳ lạ.

Mọi người quay nhìn tôi, lại nhìn về phía Lâm Nguyệt Nguyệt, biểu cảm trên mặt mang theo sự chế giễu lẫn thương hại.

Ba tôi cau mày bước tới, giọng không vui:

“Tôi chính là chủ tịch tập đoàn An Hoa. Lâm An là con gái duy nhất của tôi, cô nói xem, con bé có xứng đáng đứng ở đây không?”

“Cái gì?!”

Lâm Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn tôi, không dám tin:

“Cô… cô là thiên kim của An Hoa? Không thể nào! Ba cô không phải chỉ là nhân viên quèn sao?!”

Còn Trần Khoan — sắc mặt hắn tái mét, khó coi đến cực điểm.

Rõ ràng hắn chưa từng đoán được thân phận thật của tôi. Nếu biết sớm… chắc chắn đã không dám ngông cuồng mà nói lời chia tay.

Chắc giờ hắn hối không kịp rồi ha.

Hạ Yến Văn chắp tay sau lưng, từ tốn nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt, tiếp lời:

“Lâm Nguyệt Nguyệt, giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu — tại sao lại tung tin đồn ở trường rằng mình là thiên kim tập đoàn An Hoa?”

“Tôi…”

Lâm Nguyệt Nguyệt mặt đỏ như cà chua chín, nói không thành câu.

Hai người họ bị bảo vệ dẫn ra ngoài ngay tại chỗ. Không khí buổi tiệc mới dần ổn định trở lại.

À không, vẫn chưa yên hẳn.

Cái người chướng mắt kia — Hạ Yến Văn — vẫn còn đang đứng lù lù trên sân khấu!

Tôi vội vẫy tay ra hiệu: “Cậu đủ rồi đấy, xuống đi.”

Nhưng anh ta lại không có ý định dừng lại, vẫn cầm mic nói tiếp:

“Vừa rồi chỉ là một đoạn nhạc dạo thôi. Sau đây, tôi có một chuyện quan trọng hơn cần mọi người làm chứng.”

“Tôi và tiểu thư Lâm An cũng coi như thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.”

Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà gào thét trong lòng: Còn hai với chả nhỏ! Cái tên này từ nhỏ đến lớn chỉ toàn bắt nạt tôi!

Hạ Yến Văn vẫn thản nhiên tiếp tục:

“Gia đình chúng tôi và gia đình cô ấy luôn có quan hệ tốt. Tôi cũng hy vọng tình cảm này có thể tiếp tục phát triển… trở thành thông gia. Vì vậy hôm nay—tôi muốn… cầu hôn thiên kim tập đoàn An Hoa – Lâm An.”

Tôi: ?!!

8

Tôi choáng váng.

Tôi choáng váng xong lại… tiếp tục choáng váng.

Cầu hôn á?!

Cái gì mà cầu hôn?!

Tên này định cưới tôi?!

Chưa kịp hoàn hồn thì dưới sự vun vào của ba mẹ hai bên, chuyện này thế mà… thật sự được định xuống luôn.

Dù sao thì… hình như tôi cũng thích anh ta thật.

Ít nhất là không ghét.

Nên… đây chính là lý do vì sao hôm qua Hạ Yến Văn dặn tôi phải thật xinh xắn.

Tsk tsk… mưu tính từ trước cả rồi.

Sáng sớm hôm sau, truyền thông các nơi đồng loạt đăng tin:

“Thiếu gia tập đoàn Ái Văn và thiên kim tập đoàn An Hoa đính hôn.”

Vừa mới lên sóng, toàn bộ group sinh viên trong trường nổ tung.

【Nguyệt Nguyệt ơi, bạn trai cậu không phải là Trần Khoan à? Sao giờ lại đính hôn với Hạ Yến Văn rồi??】

【Ủa? Kỳ lạ vậy? Mới mấy hôm trước thấy Hạ Yến Văn còn lên forum chửi Nguyệt Nguyệt tới bến, sao giờ quay xe đính hôn luôn?】

【Nhớ mời tụi tui ăn tiệc nha!】

Group nhảy tin liên tục, Lâm Nguyệt Nguyệt căn bản không dám mở miệng.

Lâm An… Lâm An thật sự là thiên kim của tập đoàn An Hoa, lại còn đính hôn với Hạ Yến Văn?!

Vậy thì… bao lâu nay, chẳng phải cô ta trong mắt người ta chỉ là một trò hề sao?

Lâm An nhìn cô như thể đang xem kịch!

Càng nghĩ, Lâm Nguyệt Nguyệt càng uất ức, cô ta mở album ảnh, lôi ra bức hình chụp tôi lên chiếc xe sang tối qua, đăm chiêu suy nghĩ.

Rồi, cô ta tạo ngay một tài khoản phụ, đăng bức ảnh lên diễn đàn trường kèm tiêu đề câu view:

“Lâm An bước lên xe sang, nghi bị bao nuôi?”

Bài viết chẳng mấy chốc đã leo lên hot trend.

Dù sao thì Lâm An cũng được coi là “người nổi tiếng học đường” mấy hôm nay — mà lại bị tố “được bao nuôi bởi ông chú nhà giàu”?

Nghe quá là sốc.

Chuyện này tôi biết được vào ngày hôm sau, khi thấy ánh mắt của mọi người xung quanh lập lòe kỳ quặc.

Cuối cùng, một chị cùng phòng lặng lẽ gửi link bài post cho tôi.

Tôi đọc hết tất cả bình luận, sau đó chụp màn hình bài viết cùng ID tài khoản đã đăng.

Những bình luận hot nhất — tôi cũng chụp hết lại, lưu giữ mọi bằng chứng.

Tuy không biết ai là người đứng sau, nhưng công khai vu khống, bịa đặt, chẳng lẽ không biết pháp luật là gì à?

Tôi nhướng mày, bấm gọi một cú điện thoại.

Xong xuôi, tôi gửi toàn bộ bằng chứng đã thu thập được qua.

Ai làm chuyện này thì cứ chờ “chú đội nón” tới mời làm việc đi ha.

Xử lý xong xuôi, tôi nhờ người lấy ảnh trong tiệc tối qua gửi cho mình.

Trước đó, khi công bố chuyện đính hôn, tôi không hề lộ diện trên bất kỳ ảnh truyền thông nào, thành ra… nhiều người vẫn còn đang nâng bi Lâm Nguyệt Nguyệt.

Để cô ta cứ tiếp tục “mượn đầu gối tôi mà bay” như thế thì… không thể được.

Tôi chọn vài tấm đẹp nhất, gửi cho bên truyền thông.

Chỉ 20 phút sau, loạt ảnh đính hôn của tôi và Hạ Yến Văn trong tiệc tối qua đã leo thẳng top hot search.

Trong ảnh có Hạ Yến Văn, cũng có tôi.

Lần này, tôi thật sự bước ra ánh sáng.

Con người sống trên đời, ngoài việc học, còn phải ứng phó với não tàn — mệt muốn xỉu.

Công bố công khai luôn cho rồi, xung quanh sẽ chẳng còn não tàn lởn vởn nữa.

9

Chỉ sau một đêm, cả trường đều biết chuyện.

Biết rằng thiên kim thật sự của tập đoàn An Hoa là tôi – Lâm An, và biết luôn chuyện Lâm Nguyệt Nguyệt giả mạo tôi để lòe thiên hạ.

Ngay lập tức, sinh viên trong trường phẫn nộ cực độ, tụ tập trước cửa ký túc xá của Lâm Nguyệt Nguyệt mắng chửi không ngừng.

Bởi lẽ, trong suốt thời gian qua, mọi người từng bỏ ra tiền bạc, thời gian, thậm chí là lòng tự trọng vì một thiên kim giả mạo.

Giờ bảo người đó là giả?

Ai mà nuốt nổi cục tức này?

Bên kia thì nháo nhào, còn bên tôi lại yên tĩnh như nước giếng, inbox toàn là lời chúc mừng.

Tôi không để tâm lắm, mà mở diễn đàn trường, đăng dòng trạng thái đầu tiên:

【Cảm ơn mọi người đã gửi lời chúc. Nhân đây, tôi xin đính chính vài lời về những lời đồn gần đây.】

【Về Trần Khoan: Tôi chưa từng thích anh ta, càng không dây dưa gì. Từ đầu đến cuối, người tôi thích luôn là Hạ Yến Văn. Về việc có người nói Trần Khoan tặng tôi đồng hồ đắt tiền như phí chia tay — thực tế chiếc đồng hồ đó là do tôi tặng hắn. Tôi còn nói đó là hàng fake, hắn tin thật, sau này mới cố tình ra vẻ hào phóng trước mặt Lâm Nguyệt Nguyệt và làm mọi người hiểu lầm.】

【Về Lâm Nguyệt Nguyệt: Tôi chưa từng chủ động nhằm vào cô ấy. Dù gì ba cô ta cũng là tài xế riêng của ba tôi. Nhưng cô ấy liên tục nhắm vào tôi, dối gạt mọi người, lợi dụng thân phận của tôi để trục lợi. Vì vậy, chuyện của cha cô ta, chúng tôi sẽ xem xét lại.】

【Ngoài ra, hôm qua có bài viết vu khống tôi được bao nuôi. Tôi tin giờ đây lời đồn đó đã tự sụp đổ. Nhưng bài viết đó đã gây tổn hại đến danh dự của tôi. Tất cả bằng chứng đã được tôi chuyển cho “chú đội nón”. Tôi tin mình sẽ nhận được một kết quả thỏa đáng.】

Bài viết nhanh chóng được đẩy lên hot thread.

Bình luận phía dưới cực kỳ tươi đẹp và cũng… nịnh nọt thấy rõ.

Con người ấy mà — ai mà chẳng theo thế lực và danh tiếng.

Ngay sau đó, chú đội nón vào cuộc điều tra.

Người đứng sau tất cả — chính là Lâm Nguyệt Nguyệt.

Bao gồm cả bài viết chụp lén trong phòng hoạt động CLB trước đó — cũng là cô ta đăng.

Không chỉ vậy, chú còn điều tra được Lâm Nguyệt Nguyệt có dính đến nợ nần kiểu “vay nóng” – dạng vay khỏa thân.

Lý do?

Cô ta nói rằng: “Tôi vay tiền là vì Trần Khoan. Tất cả tiền đều đưa cho anh ấy.”

Tiếp tục điều tra, phát hiện Trần Khoan dính đến cờ bạc, nợ đầm đìa.

Thậm chí còn lừa tiền các cô gái qua mạng để trả nợ, với số tiền không hề nhỏ.

Ừm…

Đủ để cả hai đi “nghỉ dưỡng” dài hạn trong trại rồi.

Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Việc tiếp theo, để chú đội nón xử lý.

Chiều hôm đó, Hạ Yến Văn hẹn tôi ra ngoài:

“Lo liệu bao nhiêu thứ, chắc mệt lắm rồi ha?”

Tôi nhìn anh ta cười khẽ:

“Thì có cậu giúp còn gì?”

“Giờ mọi chuyện tạm xong rồi…

Cậu định khi nào tổ chức tiệc đính hôn? Khi nào cưới? Khi nào đi đăng ký kết hôn? Khi nào đi tuần trăng mật?”

Tôi: ……

“Cậu có nhanh quá không đấy?”

Hạ Yến Văn mỉm cười, nhướng mày không hề ngại:

“Tôi mặc kệ. Dù sao cậu cũng đã công khai nói thích tôi trên diễn đàn rồi.”

Ừ thì…

Tôi thích cậu ấy thật.

Nói chung, tất cả các bước đó,

chúng tôi sẽ không bỏ sót bước nào.

Và chúng tôi cũng sẽ…

mãi mãi ở bên nhau.

— Hết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương