Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 11
Tôi bước nhanh tới, giật lấy túi hồ sơ từ tay , sợ bị ai đó cướp mất.
Bốn mắt nhau, cuối cùng gật đầu với tôi.
Hồ sơ ghi lại thông tin cầm cố trang sức năm đó. Người đứng tên sử dụng chứng minh thư thật để giao dịch: Chính là của Nguyễn Noãn.
tiền sau cầm cố được chuyển tài khoản của cha Nguyễn Noãn.
Lúc này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được tại sao lại xảy ra vụ hỏa hoạn năm đó.
“ con bà vẫn luôn là người quét dọn phòng của tôi đúng không?
Bởi vì tôi sắp về nước, bà sợ chuyện ăn cắp bị bại lộ, thế nên dứt khoát phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ để xóa sạch dấu vết!”
Sắc mặt Nguyễn Noãn lập tức tái nhợt bị rút cạn máu.
Dấu vết vụ hỏa hoạn đã bị Văn Cạnh tiêu hủy, dù tôi biết sự thật không có cách nào trực tiếp buộc tội bà ta phóng hỏa.
Vì thế, tôi đã kiên trì điều tra từ những chi tiết nhỏ nhất, lật lại vô tài liệu ảnh chụp hiện trường năm đó.
bây giờ, cuối cùng tôi cũng có được bằng chứng.
Tôi báo cảnh sát, tố cáo Nguyễn Noãn tội trộm cắp.
Cảnh sát tìm đến cha Nguyễn Noãn, lúc đó ông ta vừa đánh bạc thua sạch tiền đang say rượu.
Nghe nói hai vợ chồng này bị giam riêng trong phòng thẩm vấn, chẳng khác gì hai con chó điên cắn xé lẫn nhau, tố cáo đủ loại chuyện quá khứ.
Ngay cả vụ bắt cóc Văn Cạnh năm đó cũng bị moi ra.
Hóa ra chính là do cha của Nguyễn Noãn ra tay. Vì nợ nần chồng chất, ông ta cần gấp một khoản tiền lớn nên đã kế hoạch bắt cóc một đứa trẻ từ trường quý tộc, bởi vì trẻ con ở đó đều sinh ra trong gia đình giàu có.
Văn Cạnh chính là kẻ xui xẻo bị nhắm trúng. là, cậu ta tự chạy thoát được. trùng hợp thay, lại được hai con Nguyễn Noãn “cứu vớt”.
Sau đó, câu chuyện phát triển đúng kịch bản trong nguyên tác. Văn Cạnh đổ gục “ơn cứu mạng” của Nguyễn Noãn, từ đó cô ta đến chết đi sống lại.
Bây giờ thì hay rồi, hai vợ chồng kia đừng hòng ra khỏi tù .
Văn Cạnh Nguyễn Noãn bị đuổi ra khỏi nhà, tay trắng rời đi. Nguyễn Noãn ôm bụng, gào thét với tôi:
“Tôi đang mang thai. Còn là con cháu nhà Văn! Sao chị dám đối xử với tôi vậy?”
Tôi ném một xấp ảnh mà cư dân mạng gửi đến, mặt cô ta.
Những bức ảnh tung bay khắp nơi. Trong ảnh, cô ta lén lút gặp Tống Mạc, hai người ôm hôn cuồng nhiệt, quần áo xộc xệch.
Mà lúc đó, tên ngốc Văn Cạnh của tôi còn đang vất vả giao hàng trên đường.
Tôi nhếch môi nhạt:
“Đứa bé này có của Văn Cạnh hay không còn chưa chắc đâu.”
Tôi chẳng buồn đôi co với cô ta, cũng không thèm để ý đến sắc mặt tái mét của Văn Cạnh, liền xoay người, trở về nhà.
Nghe nói hai người bọn về nhà nào cũng cãi nhau.
Nguyễn Noãn mỗi lần mở miệng là lại chửi Văn Cạnh vô dụng, chẳng nên trò trống gì, ngay cả tiền cũng không kiếm được, thì lấy gì nuôi cô ta?
Cứ thế, hai người giày vò nhau suốt mấy tháng trời.
Cho đến đứa bé ra đời, việc đầu tiên Văn Cạnh chính là đưa con đi xét nghiệm DNA. Kết quả: Đứa bé không con cậu ta.
Hôm đó, Tống Mạc lái siêu xe đến đón Nguyễn Noãn. Cô ta ôm con xe, không thèm Văn Cạnh lấy một lần.
Xem đi!
Đây chính là tình đích thực!
điều buồn hơn là, gia tộc Tống hoàn toàn không chấp nhận cô ta. Trưởng bối nhà Tống thừng tuyên bố:
“Nhà Tống không chấp nhận loại phụ nữ lăng nhăng, trăng hoa cô ta!”
Nếu Tống Mạc khăng khăng cưới cô ta, thì có một con đường: bị cắt đứt quan hệ cha con!
Tống Mạc cũng khá quyết liệt, cầm tiền ít ỏi được gia đình chia cho, dứt khoát cắt đứt quan hệ với nhà Tống.
Sau đó, Nguyễn Noãn lại lao vòng xoáy khoe khoang trên mạng.
Cô ta suốt khoe hàng hiệu mới mà Tống Mạc mua, tần suất đăng bài cực kỳ cao.
Tôi từng trò chuyện với về vấn đề này:
“Cô nghĩ tiền của Tống Mạc có thể chống đỡ được bao lâu?”
Kết quả… có vẻ không cần đợi lâu.
Vài tháng sau, Tống Mạc bán nhà. Sau đó, mặt dày chạy đến tìm tôi:
“Văn Thư, anh thật sự là kẻ ngu ngốc! Hóa ra người anh nhất chính là em!
Anh biết em vẫn còn anh mà! Chúng ta kết hôn đi, được không?”
Tôi bật khinh bỉ:
“Ha ha, cút!”
Theo mô tả của , biểu cảm của tôi lúc đó trông chẳng khác nào vừa nuốt một con ruồi chết.
Trong thời gian này, tôi tích cực hợp tác với để mở rộng kinh doanh cho cả hai công ty.
Cuối cùng, cha của cũng công nhận năng lực kinh doanh của con gái mình, không còn ép cô ấy liên hôn gia tộc . Thậm chí, ông ta còn giao nhiều dự án quan trọng hơn cho cô ấy điều hành.
Về phần Nguyễn Noãn, sau vắt kiệt giá trị của Tống Mạc, cô ta ném con cho anh ta rồi bỏ chạy.
Nghe nói sau đó, cô ta liên tục lượn lờ bên cạnh những người đàn ông khác. Có người là doanh trung niên bụng bia, đầu hói. Cũng có người là đàn ông đã có vợ.
cô ta không kén chọn, cần đối phương chịu chi tiền cho cô ta, thì đều có thể trở thành “tình đích thực” của cô ta.
Chương 12
tôi được vinh danh là “Doanh trẻ xuất sắc”, vài đối tác ăn thân thiết quyết định tổ chức một buổi tiệc để chúc mừng.
Mọi người cùng ngồi ăn uống, thảo luận về tình hình kinh tế, cũng một cơ hội đầu tư mới.
Không ngờ rằng, bữa tiệc hôm đó lại có không ít người tham dự, trong đó: Nguyễn Noãn cũng có mặt.
Cô ta đi cùng một ông chủ béo bụng, da bóng nhẫy vì dầu mỡ, rõ ràng là một kẻ có tiền không hạng người tử tế.
Khoảnh khắc thấy tôi, trong mắt cô ta lập tức hiện tia ghen tị. còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông của cô ta đã nịnh nọt tiếng:
“Đây chẳng đốc Văn sao? Đúng là muốn gặp cũng không dễ dàng gì! Nào nào, đốc Văn, tôi kính cô một ly!”
Ông chủ béo vội vàng bước tới, khom lưng cúi đầu, định nâng ly rượu cùng tôi.
Tôi nhẹ nhàng , đưa tay che miệng ly, ý từ chối rất rõ ràng:
“Xin lỗi, dạo này sức khỏe tôi không tốt, không uống rượu được.”
Người đàn ông đó gượng, bỏ đi đầy lúng túng, miệng còn lẩm bẩm mắng Nguyễn Noãn vô dụng, chẳng ra gì, đến một chút thể diện cũng không giữ được.
Bữa tiệc kết thúc khá muộn, tôi đứng sảnh khách sạn, chờ tài xế lái xe đến.
Bất ngờ, Nguyễn Noãn chạy đến mặt tôi. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:
“Cô có gì mà đắc ý chứ?
Ngồi cùng bàn uống rượu với đám đàn ông đó, cô chẳng khác gì một con điếm bán thân!”
Lần này, tôi không nhịn , liền giơ tay tát mặt cô ta rồi sang người đàn ông, lạnh nhạt nói:
“ đốc Vương, lần này ông chọn bạn gái đi cùng đúng là có gu thật đấy, mồm miệng sắc bén lắm!”
Nói xong, tôi quay người bước xe, tiện tay đóng cửa lại. Tôi ngồi trong xe ngoảnh đầu qua cửa kính, thấy Nguyễn Noãn đang bị ông chủ béo kia túm tóc, tát tới tấp.
Kết cục sau cùng của Nguyễn Noãn không khả quan. Cô ta qua lại với quá nhiều đàn ông, cuối cùng bị mắc bệnh truyền nhiễm, không còn gã đàn ông nào muốn dính dáng đến cô ta .
Về phần Văn Cạnh, sau biết mình bị Nguyễn Noãn lừa gạt, nào cậu ta cũng quỳ cửa nhà tôi, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lúc đầu, tôi không thèm để ý. Sau đó, tôi liền dứt khoát đuổi :
“Cút ngay! Nếu muốn quỳ, thì đi mà quỳ mộ ba tôi! Đừng có chướng mắt mặt tôi !”
Đợi đến cậu ta quỳ đủ, tôi tay tống cậu ta một chi nhánh công ty, từ cấp thấp nhất mà lại từ đầu.
đi, tôi nói một câu:
“Cậu cứ ở đó, từng bước từng bước mà leo !”
Văn Cạnh chấp nhận, cầu xin tôi đừng bỏ mặc cậu ta.
Còn tôi?
Bà vẫn còn nhớ mãi món bánh vẽ 5 triệu mỗi tháng mà tôi đã hứa.
Tôi nhạt rất vui vẻ thực hiện nó. Tôi ném bà vùng núi nghèo khó để từ thiện, nói :
“Mỗi tháng 5 triệu, nếu không tiêu đúng mục đích chính đáng, thì đừng hòng quay về!”
nào tôi cũng nhận được cuộc gọi từ trợ lý đi theo sát bà:
“ đốc Văn, phu khóc cả , đòi về nhà.”
“Ồ, cứ để bà ấy khóc đi, khóc chán rồi thì việc tiếp.”
“ đốc Văn, hôm nay phu tuyệt thực, bảo cô đích thân tới đón bà ấy về.”
“Ừ, cứ nói với bà ấy tôi bận lắm.”
…
“ đốc Văn, hôm nay phu bảo rằng mấy đứa trẻ vùng núi này cũng đáng phết.”
Tôi nhướn mày:
“Tốt, nhớ dặn bà ấy ăn uống đầy đủ.”
Về phần mình, tôi bắt đầu đầu tư dưới danh nghĩa cá , trở thành một nhà đầu tư thiên thần cho các dự án khởi nghiệp.
Mỗi lần những gương mặt đầy tự tin của các cô gái trẻ, cầm kế hoạch kinh doanh trong tay, đầy nhiệt huyết thuyết trình về sản phẩm của . Tôi hiểu rằng mình đã rất thành công.