Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 7:
Dưới giường tôi còn truyền tới tiếng la hét thảm thiết của Cố Hành, khiến tôi nhất thời không thể phân rõ đây là trong mộng hay là trong hiện thực.
“Bà xã, đau quá, anh muốn được thổi cho bớt đau.”
Tôi vươn tay ngoáy tai một chút, hắn vừa nói thổi cái gì cơ?
“Ai ya, đau, phải thổi một chút mới có thể bớt đau được.”
Cái tên Cố Hành kia nằm dưới giường không ngừng đập tay đập ăn vạ, miệng kêu loạn xạ.
Tôi nghe anh ta rên mà phát phiền.
“Phiền c.h.ế.t đi được!!!”
Giọng nói dưới giường đột nhiên im bặt.
Hổ không phát uy anh còn tưởng tôi là Hello Kitty?
Ngã có chút mà đòi người ta thổi cho anh, nửa đêm nửa hôm còn đòi thổi cho anh…
Dứt khoát thổi anh tới Tây Bắc hít khí luôn đi thôi.
Cố Hành yếu đuối mở đèn chỗ đầu giường. Dưới ngọn đèn vàng ấm, Cố Hành mở to đôi tròn vo, khóe miệng xụ xuống, hệt như đã phải chịu tủi thân gì to lớn lắm.
Buồn cười, tôi mới là người bị hại có được không?
Hơn nửa đêm có một người khác phái xuất hiện ngay bên giường, tôi bị dọa suýt bay mất nửa lá gan rồi.
Nhìn tên đầu sỏ gây tội dưới giường, tôi bực mình kéo chăn lên đắp quá đầu, thậm chí còn chẳng thèm chừa lại phần gáy cho Cố Hành.
Cố Hành kéo nhẹ góc chăn của tôi.
“Tư Tư, anh đau, muốn được thổi chút cho đỡ.”
Cơn tức trong n.g.ự.c như có xu thế muốn phun ra ngoài.
“Thổi cái đầu anh, anh là nha đầu bò giường chuyển thế ? Nửa đêm không ngủ đi, lại bò lên giường người khác.”
“Đường đường là đại thiếu , bị đá xuống giường còn dám nói năng bậy bạ. Thế ? Anh ngã dập m.ô.n.g thì tôi phải thổi m.ô.n.g cho anh !”
Người hướng nội cũng là người, không phải người câm.
“Tư…”
“Tư cái quỷ, tôi muốn đi ngủ, cửa ở đằng kia, không tiễn.”
Tôi không quan tâm tới Cố Hành , nằm trong ổ chăn không rên lấy một tiếng.
Bên ngoài yên tĩnh được một lúc, sau đó Cố Hành cũng không quấy rầy tôi .
Chẳng được bao lâu đã có tiếng đóng cửa truyền tới.
…
Không ngủ khổ thân, thâm quầng khó mà tiêu được.
bị Cố Hành ầm ĩ một lát như thế, cơn buồn ngủ trong tôi cũng biến mất sạch.
Tôi lại đầu học từ : “Abandon, a bổn đản (đần độn)…”
Từ như nước chảy, chảy vào trong đầu tôi rồi lại chảy ra khỏi đầu, không để lại một chút dấu vết .
Thậm chí óc tôi còn chẳng thấm một miếng nước .
Càng sầu hơn là, từ tôi học lúc khi đi ngủ, giờ tôi đã quên sạch rồi!
Lẽ lại có cái lý ấy!
Đám từ đơn các người, hà cớ gì lại không muốn tiến vào trong đầu óc tôi?
Lỗi của các người lại muốn tôi gánh?
ơi! đời lại có cái lý ấy!
Nổi điên thật lâu, tôi vẫn có thể tiếp tục học a đần độn.
…
mới học tới trứng, bụng tôi lại đầu réo vang.
Đêm nay học gần hai giờ đồng hồ, chắc chắn đã tiêu tốn không ít tế bào não, cần phải bồi bổ dinh dưỡng một chút.
Tôi ném sách vở đi, mang giày vào, phủ thêm áo khoác ngoài rồi đi thẳng ra cửa.
Tôi tiến thẳng tới chỗ bếp, hai bước thành một chạy nhanh tới lạnh.
Nhà giàu có, lạnh cũng rất phong phú, còn có nhiều ăn hơn cả tích trữ của chú .
Chú vừa xuống phía nam, ăn chú ấy mua toàn là 50 cân trở lên.
Vừa đến gian hàng thịt, chú ấy đã bao trọn tiệm thịt của người ta.
Chú vui sướng vác thịt , mà ông chủ tiệm thịt cũng vui sướng cười ha hả.
Mỗi khi mùa đông tới, trong nhà chú sẽ có mấy thịt đông thật lớn.
Đáng tiếc, đây là nơi mùa đông vẫn có thể mặc ngắn tay, thịt vốn không đông nổi.
Còn chưa tới tết, có một số thịt đã bị hỏng mất.
Hơn , mấy cái đông cực lớn kia rất hao điện, thói quen chú tuân thủ nghiêm ngặt suốt mấy chục năm nay, sau khi tới phía nam, đã bị khí buộc phải thay đổi.
Chương 8:
lạnh nhà chú ấy cũng không còn thịt đông, mà đổi sang kem.
Đám nhóc phía nam có sức ăn mạnh vô cùng, xuân hạ thu đông, gần như không có lúc kem bị ế.
lạnh Lâm không có kem, mà còn có mận Bắc, còn có rất nhiều loại rau củ khác, đúng là cần gì có đó.
Cà ri, chuối, đu đủ… Sầu riêng thối phối với trà thơm…
Ực ực, ực ực, cái gì cũng ngon nha!
Tục ngữ có ăn no ấm cật, giường lớn đầu phát huy sức quyến rũ khó có thể chống cự.
ngủ!
Vừa bò lên tầng, đi ngang qua phòng sách, tôi đã nghe bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra.
Lâm Chí , Lâm Chí Kiệt, còn cả Cố Hành, ngồi quanh bàn sách.
Hơn nửa đêm, chẳng biết bọn họ mưu bí mật chuyện gì.
Tôi rướn cổ, dán tai lên vách tường nghe lén.
“Hai tháng rồi mà vạch tiến độ cốt truyện vẫn là 0.”
Tiếng than thở đầy bất đắc dĩ của Lâm Chí vang lên.
“Đúng thế, hai tháng, muốn dạy tiếng Anh cho em ấy mà em ấy tránh như tránh tà.”
Lâm Chí Kiệt cũng than thở một tiếng.
Lâm Chí quay đầu lại: “Tiến độ học tập tiếng Anh của em ấy thế rồi?”
“Vừa muốn dạy em ấy, em ấy đã ôm đống từ học rồi lại học, cũng chẳng biết có cái gì mà em ấy cú học mãi. Dù có học thuộc không biết dùng cũng có tác dụng gì đâu. Vừa tính lại gần nói vài , em ấy đã biểu diễn hai : You can kill me, but you can not fuck me!”
Lâm Chí với Cố Hành đưa nhìn nhau, cả hai như chìm trong sương mù.
Cuối cùng vẫn là Lâm Chí mở miệng : “Ý gì?”
“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”
“…”
Hai anh em Lâm ai thán liên tục.
Cố Hành đầu đứng ngồi không yên: “Đều trách hai người, dọa em ấy sợ, dẫn tới tiến độ học tập tiếng Anh của vợ em dừng hẳn rồi.”
Lâm Chí Kiệt trừng liếc Cố Hành: “Nửa đêm cậu tới dọa cô ấy càng sợ hơn. Cậu có thể có chút tiền được không? Nửa đêm bò lên giường người ta vậy mà còn lý luận được?”
Lâm Chí ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
Cố Hành ấp úng: “Chẳng phải do em nhớ vợ em quá thôi ?”
Ba người ở trong phòng chít chít méo mó thật lâu, tôi nghe mà chẳng hiểu ra .
Cẩn thận nghe kỹ một hồi lâu mới nghe được đại khái.
Thì ra thế tôi sống là một thế song song. Từ trong miệng bọn họ tôi biết được, tôi ở một thế khác cực kỳ kém tiếng Anh.
Tương lai, tôi sẽ vì Tiếng Anh mà vấp ngã.
Trong lúc vô tình bọn họ xuyên vào thế này, muốn đầu tăng trình độ tiếng Anh cho tôi từ khi tôi mới được nhận trở .
Ngại nỗi trình độ tiếng Anh của tôi ở thế này cũng hỏng bét chẳng kém.
Đối với tôi, tiếng Anh thật sự quá khó khăn, còn khó hơn cả mấy bài vè Đông Bắc.
Mấy bài vè Đông Bắc thuận miệng dễ nhớ cỡ …
“Núi Đông Bắc, sống Đông Bắc, ngỗng hầm nồi sắt Đông Bắc.”
“Gà hầm nấm rừng Đông Bắc, bưng lên hết húp rồi lại gặm.”
Tiếng Đông Bắc mãi đỉnh.
Tôi nghe quá nhập tâm, thân thể vô thức ngã phía .
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Tiếng đẩy cửa đột ngột ngắt ngang giọng nói của ba người phía trong.
“Em nói em chưa nghe gì hết, mọi người có tin không?”
Ba người: “…”
Mặt bọn họ không chút biểu cảm, nhìn tôi đầy sâu xa.
Tôi lúng túng tới mức suýt chút ngón đã cào lủng sàn nhà: “Hay là em lại đóng cửa lại, mọi người coi như em chưa từng tới đi?”
Tôi nhẹ nhàng dịch trái, tay phải kéo cửa ra, cụp đuôi chạy nhanh phòng.
Mới vừa vào cửa, Cố Hành đã đuổi theo.
Hắn không nói hai lời giữ chặt lấy bờ vai tôi, tay còn run nhè nhẹ.
Ánh đèn chiếu xuống, nổi bật gương mặt hơi ửng đỏ của hắn.
“Tư Tư, anh…”
Tôi dùng tay che miệng, bộ mệt mỏi muốn đi ngủ, còn tiện thể ngáp dài một hơi.
“Tôi muốn ngủ, có việc gì đợi mai lại nói.”
Chương 9:
Khoảnh khắc cửa sắp bị đóng lại, Cố Hành vươn ra.
Đàn ông to thì giỏi lắm ? Thậm chí tôi muốn đi ngủ cũng không được?
“Có chuyện gì , đại thiếu ?”
Cố Hành ngẩng đầu liếc tôi rồi lại cúi đầu xuống, lặp lại nhiều lần, cuối cùng anh ta cũng mở miệng:
“Tư Tư, em nghe anh giải thích, vừa rồi anh nghe tiếng em học từ , học học một hồi tự dưng giọng nói im bặt, anh muốn qua đưa ít nước cho em.”
Nghe , tôi giận không chỗ phát tiết: “Đưa nước mà đưa tới giường?”
Cố Hành lắc đầu như trống bỏi: “Anh em ngủ nên muốn lấy quyển sách ra, để em được ngủ ngon hơn.”
Cơn tức mới trào lên lại xẹp xuống: “Cảm ơn anh nha! Giờ cũng không còn sớm , quay ngủ đi, còn có một tuần là đây!”
Tôi đá hắn ra, sau đó khép cửa lại.
Còn chưa xoay người cửa đã lại bị gõ.
Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi đi mở cửa, miễn cưỡng tựa vào khung cửa: “Đại thiếu , tôi buồn ngủ.”
Mặt Cố Hành đỏ tới tận cổ, hai ngón tay xoắn xuýt, vặn tới vặn lui.
“Vừa rồi không phải anh muốn em thổi cái đó của anh…”
Cố Hành nói chuyện nửa vời khiến cái đầu vốn đình công vì thiếu ngủ của tôi lại càng trở nên choáng váng hơn.
“Thổi cái gì? Anh còn muốn thổi cái gì? Mông vốn đã có thêm cái đệm thịt, ngã một cái cũng có đệm thịt đỡ cho rồi, nửa đêm nửa hôm anh còn đòi tôi thổi cho anh, không phải là lưu manh thì là cái gì?”
Cố Hành vừa nghe vậy đã vội tới mức muốn bốc khói.
“Không phải, Tư Tư, anh không bị té trúng mông, là tay.”
Cố Hành vươn cổ tay phải ra, chỗ đó có vết m.á.u bầm nhẹ.
Đại khái là lúc mới rớt xuống giường tay phải đã đập phải vật cứng gì đó rồi.
“Tư Tư, thổi tay một chút đi.”
Tôi thật sự phục vị đại thiếu này.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra rồi thổi tay hắn mấy cái.
Mạch m.á.u mặt Cố Hành như muốn nổ tung, mặt đỏ như máu, người cũng choáng váng đờ ra.
đất bao la, ngủ là quan trọng nhất.
“Giờ tôi đi ngủ được chưa?”
Cố Hành đứng tại chỗ lầm bà lầm bầm, mặt còn lộ ra nụ cười mỉm.
“Tư Tư, anh muốn ngủ với em.”
Cơn tức mới vừa lắng xuống lại lập tức bùng lên.
Tôi bất chấp tất cả, trực tiếp đóng sập cửa lại.
Cố Hành ở ngoài cửa còn dính cửa.
“Tư Tư, em 18 anh 18, qua mấy năm đã thành người một nhà rồi.”
Cố Hành, lưu manh thúi!
…
Ngày sắp tới, tôi học từ lại quên như thường.
Sau đêm hôm đó, quan hệ giữa chúng tôi đỡ căng thẳng hơn hẳn.
Bọn họ vốn định đổi phương thức dạy học, chúng tôi sẽ đầu từ việc đề.
nghe, dù bài nghe dài hay ngắn tôi đều bất lực, nghe được cái gì cái đó là đáp án.
Đọc, dài ngắn gì, quan trọng là phải quen.
Viết, thực sự không biết viết, xem lại các đề đi.
phần nói, thôi, mặc cho số phận.
Muốn lấy trình độ di da di da của tôi mà viết ra hua la hua la, đúng là khó hơn cả lên .
Hai anh em Lâm còn cả Cố Hành thay phiên nhau kèm cặp đốc xúc tôi.
Một ngày 10 đề, lại giảng, giảng lại .
Cho dù đã chuẩn bị rất nhiều, vào đêm khi tôi vẫn căng thẳng tới mức không ngủ được.
Tôi lấy bạn học Tiểu Ái của tôi ra.
“Bạn học Tiểu Ái, gọi điện thoại cho mẹ.”
Trong màn hình, đập vào mi là bầu đen kịt một màu, xung quanh thường có mấy chùm sáng qua lại.
Âm thanh trong tai nghe vô cùng ầm ĩ, tiếng người, tiếng nhạc, tiếng mèo kêu, hỗn loạn đan xen truyền vào trong tai.
Mẹ hắng cổ họng: “Con gái, năm nay Đông Bắc tổ chức nhảy disco, nhớ tới chơi nha.”
Chú cũng thò mặt vào màn hình, đầu đội mũ da hổ: “Khoai tây nhỏ, nhớ tới đông bắc, thế băng tuyết chào đón cháu tới nhảy disco!”