Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau sự kiện này, Tô Tình trở lại với bộ dáng trước đây, xinh xắn đáng yêu, đi đúng và không uống rượu nữa.
cả đối với tôi, cô ta cũng mỉm cười trước mọi người.
Bố Tô và mẹ Tô rất hài lòng với cuộc hạnh phúc hiện của gia đình.
Oh, hỏi từ tôi?
Tôi phấn khích xoa tay, rốt cuộc mình cũng lên được level cao cấp rồi sao?
Thân phận trà cao cấp của tôi không đùa được đâu.
Để trở thành một trà đủ tư cách, người ta phải luôn giữ vững nhân cách của mình.
trường, tôi đối xử với mọi người bằng một nụ cười.
Tôi và các bạn cùng lớp dần trở nên thân thiết với nhau, và tôi cũng có thêm rất nhiều bạn bè.
Xét cho cùng, ai cũng thích những người ưa nhìn, tốt bụng và giỏi.
Chỉ có một người, là Giang Chu.
Tôi ra khỏi phòng trong nghỉ giữa .
“Ngày cũng giả bộ thế này, cậu không thấy mệt sao?”
Khi tôi thấy giọng nói của Giang Chu đột nhiên xuất hiện, tôi giật mình.
“Bạn Giang, ý của cậu là gì?” Tôi hỏi câu với nụ cười thương hiệu của mình.
“Đừng cười như vậy, xấu quá!”
Sắc mặt tôi cứng đờ, thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Cậu có ý gì?”
“Quả nhiên bây nhìn lại, trông đẹp mắt hơn nhiều.”
Giang Chu nói xong liền rời đi, để tôi lại.
Tôi e rằng người này mắc hiểm nghèo phải không?
Buổi chiều là tiết thể dục, và tôi được gọi đến phòng thể chất để lấy dụng cụ.
Kết quả là, không có ai trong phòng thể dục.
Tôi hơi bất an, định lớp trước.
Tôi chưa kịp ra ngoài thì có hai tên hừng hực khí thế bước vào phòng thể chất.
Một người tóc vàng và một người tóc .
“Cô là Tô Quân?”
Tôi không nói, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp để chiến đấu.
Nhưng không nghĩ một cái quen thuộc giọng nam từ trong góc truyền đến: “Là tôi, tìm tôi sao?”
Tôi quay lại thì thấy Giang Chu đang đi đến gần tôi, cậu trông có vẻ không vui sau khi bị đánh thức.
Tóc vàng nhìn tóc : “Không phải nói là nữ sao? Nam thì sao có thể ra tay được?”
Tóc cũng có vẻ khó hiểu: “Ả Tô Tình đã nói dối chúng ta?”
“Hỏi hai người ! sao muốn tìm tôi?”
Giang Chu vẻ mặt không tốt lắm.
“Mày đang nói chuyện với ai đấy tên nhóc này?”
“Ai nam hay nữ, đánh nó trước!”
Tóc giận dữ nói, rồi tung một cú đấm.
Giang Chu phản ứng nhanh, hẳn là có luyện tập qua.
Chưa đầy ba phút, hai tên kia đã nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt.
Giang Chu nghiến răng nhìn tôi: “Cậu đi gây chuyện sao?”
Tôi bực mình: “Người khác không thích tôi, liên gì đến tôi?”
Giang Chu nhìn bộ dạng tức giận của tôi, bật cười.
Không ngờ Tô Tình lại ác độc như vậy, chỉ có thể trách bản thân tôi không có chuẩn bị.
Nghĩ đến biểu hiện ngoan ngoãn gần đây của cô ta, chẳng lẽ cô ta đang ủ mưu ấp kế sao?
Khi Tô Tình nhìn thấy tôi trở lại với Giang Chu, trong mắt dường như sắp phun lửa.
Tôi phản ứng lại, đẩy Giang Chu ra: “Cô ta thích cậu?”
“Liên gì đến tôi?”
“…”
Giang Chu này thực sự có khả năng khiến tôi tức giận.
Tuy nhiên cậu ta cũng có chút tác dụng.
Tôi cố ý dùng âm lượng mà Tô Tình có thể được, nói: “Anh Giang Chu, cảm ơn anh! Buổi trưa em mời anh cơm nhé?”
Giang Chu nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt ngu ngơ, tôi lén đạp chân cậu một cái.
Giang Chu liền phối hợp: “Được nha. Để xem “em gái Quân Quân” mời tôi gì.”
Mãi cho đến khi tôi và Giang Chu ngồi trong căn tin của trường, vẻ mặt Giang Chu không vui: “Cậu mời tôi cái này hả?”
Tôi cười khúc khích: “Nhà cân bằng dinh dưỡng, món chay có món mặn có, tốt mà!”.
Giang Chu giận quá hóa cười: “Vậy sau này đừng mong tôi hợp tác với cậu!”
“Này, này, tôi sao có thể mời cậu cái này? Mời cậu đến hết tuần luôn!” Tôi nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.
Sau khi dỗ dành Giang Chu, tôi trở nhà với trạng không tệ, Tô Tình đến gần tôi: “Lâm Quân, sao cô lại hủy hoại cuộc của tôi?”
“Vì cái gì mà cô muốn cướp đi tất cả của tôi? Ba, mẹ, anh trai, thậm chí còn muốn cướp người tôi thích? Sao cô có thể ác độc như vậy?”
Tôi suýt nữa thì cười phá lên, đây là vừa cướp vừa la làng đây mà.
“Cô đã làm cái gì, không cần tôi nhắc nhở đúng không? Đến cuối cùng ai là người ác độc?” Tôi nhìn cô ta.
“ sao mọi thứ không thể trở lại vị trí ban ?” Tô Tình nói với chính mình.
Tôi nhàn nhạt nói tiếp: “Ừ, để mọi thứ trở vị trí cũ thì tốt biết mấy”
“Cô không muốn gặp bố mẹ ruột của mình sao?”
vậy, Tô Tình như con nhím giận dữ: “Bố mẹ ruột gì chứ? Bố mẹ tôi chỉ có một! Nếu cô còn nói nhảm, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, Tô Tình như chạy trốn.
Ồ, lá gan thật nhỏ.
Tôi chỉ muốn dọa Tô Tình, nhưng không nghĩ bố ruột cô ta thật sự tìm cửa.
Sau , tôi thấy Tô Tình đang bị một người ông mặc mộc mạc, người đầy dầu mỡ lôi cổng trường.
Tôi không muốn để ý, nhưng Tô Tình lại chỉ vào tôi và hét lên: “Cô ta! Cô ta là con gái của ông, tôi không phải!”
Lúc này tôi nhận ra đây chính là cha ruột của Tô Tình.
Tô Tình vẫn hét lên: “Cô ta là con gái của ông! Đi tìm cô ta đi!”
Người ông trung niên liếc nhìn tôi rồi phớt lờ.
Tô Tình và người ông trung niên có nét mặt giống nhau, không ai tin không có mối hệ .
Người ông trung niên nhe hàm răng ố vàng và Tô Tình.
“Con gái, ta là bố ruột của con, sao con lại không nhận ta ?”
“Đừng nói nhảm, cút ra đi! Cút!”
“Nếu như năm mẹ con không cố tình bế nhầm, hiện con có thể tốt như vậy sao?”
điều này, trong lòng tôi chấn động.
Hóa ra, Tô Tình cùng nguyên chủ bị bế nhầm không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố tình!
Người ông trung niên nói tiếp: “Bây là lúc con trả ơn! Anh trai con sắp cưới vợ làm nhà, con phải cho bố 1 triệu.”
Tô Tình tức giận đến phát điên: “Nếu ông còn làm càn, tôi sẽ báo !”
Mãi cho đến khi bảo vệ của trường đi ra, Tô Tình có thể lên xe của Tô gia.
Khi Tô Tình nhìn thấy tôi, cô ta quay đi với vẻ mặt chột dạ.
Khó trách Tô Tình ác độc!
Nhà bọn còn thể làm ra chuyện tráo đổi con gái!
Nguyên chủ có tội gì chứ? Là những kẻ cặn bã này đã tra tấn cô đến ch.ế.t vì trầm cảm.
Nghĩ đến đây, tôi quyết không mềm lòng với Tô Tình.
Bây địa vị của Tô Tình nhà đã tụt dốc hoàn toàn so với khi tôi đến đây.
Dối mặt với sự chăm sóc chu đáo của mẹ Tô và sự dạy dỗ của chính bố Tô, tôi luôn đóng vai một cô con gái ngoan khiến yêu thích.
cả Tô Viễn cũng thường trêu chọc tôi.
Mà Tô Tình thì trở nên nắng mưa thất thường khiến người ta thực sự không thích.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi gặp cha ruột, Tô Tình sẽ thành thật vài ngày, không ngờ cô ta lại đang ấp ủ âm mưu lớn.
Những ngày này, mối hệ giữa tôi và Giang Chu đã dần thay đổi từ đối chọi gay gắt thành tương tương ái.
Có lẽ chúng tôi là cùng một loại người.
Chúng tôi thỉnh thoảng hẹn nhau đến thư viện giải đề, nghiên cứu và tham gia các cuộc thi.
Vào cuối tuần, tôi chuẩn bị đến thư viện với Giang Chu.
Tô Tình nhà nhìn chằm chằm vào tôi.
Cho đến khi ra ngoài, tôi dùng điện thoại di động trên tay gõ vài chữ.
Trong lòng tôi vang lên hồi chuông báo động, vậy nên tôi gửi tin nhắn cho Giang Chu, nhờ cậu đến đón tôi.
Tôi vẫn quá lạc .
Bên kia đường, tôi nhìn thấy Giang Chu và vẫy tay với cậu .
Không ngờ, trước mặt tôi đột nhiên có một chiếc xe tải dừng lại, hai người ông bước xuống nhanh chóng trói tôi vào trong xe.
khi tôi bước vào xe, liền trói tay và bịt mắt tôi bằng miếng vải màu đen rồi di chuyển xe đến đâu .
Sau khi nhìn thấy ánh sáng, tôi nhận ra đây là một nhà kho.
Và kẻ cóc không ai khác chính là bố ruột của Tô Tình.
Người còn lại trông trẻ hơn nhiều, chừng hai mươi tuổi, gọi người ông trung niên là “bố”, hẳn là anh ruột của Tô Tình.
“Đây là con gái thật của Tô gia?” Người thanh niên hỏi.
“Đúng vậy.” Sau khi bố của Tô Tình nhìn tôi rồi hút một hơi thuốc.
” Con bé này so với em gái ruột của con còn tốt hơn!”
“Em gái ruột của con có ý tốt, sau khi lấy được tiền từ Tô gia, chúng ta mang theo con bé này cao chạy xa bay, để nó làm vợ của con.”
kế hoạch của bố Tô Tình, trái tim tôi lạnh một mảnh.
Tô Tình, Tô Tình, tôi không ngờ cô lại tàn nhẫn như vậy!
Có vẻ như tôi không thể đặt hy vọng vào người khác và chỉ có thể tự cứu mình.
Hai tay tôi bị trói sau lưng, nhân lúc không để ý, tôi lặng lẽ bấm nút báo trên smart watch.
Nhưng tôi không ngờ đồng hồ kêu bíp đột ngột.
Khi người thanh niên đi qua và nhìn thấy nó, anh ta tát tôi và chửi rủa một cách giận dữ, “Mẹ kiếp, con ch.ó cái này đã gọi !”
Cơn đau rát trên mặt buộc tôi phải tỉnh dậy.
“Không thành vấn đề, trước tiên mang cô ta đi nơi khác đi!”
Người thanh niên tôi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp cửa thì cửa đã bị đá tung.
Giang Chu cầm một cây gậy bóng chày trong tay và nhìn tôi với vẻ : “Cậu không sao chứ?”
Tôi lắc , người thanh niên lập tức lao , lại bị Giang Chu đạp ngã.
khi Giang Chu chuẩn bị ra tay tiếp, và Tô gia cũng đã đến.
Nhìn thấy mặt tôi sưng đỏ, Tô Viễn trừng mắt muốn trả thù, nhưng bị ngăn lại.
Sau khi Tô Tình tin tôi được cứu, cả người đứng ngồi không yên.
Mà hai người kia căn bản không phải bọn cóc chuyên nghiệp, bị thẩm vấn chút liền khai ra tất cả.
Sau khi biết rằng tất cả những điều này là ý tưởng của Tô Tình, người Tô gia trở nên trầm mặc.
Mà mẹ Tô kẻ cóc nói ra chân tướng việc cố ý tráo đổi con gái vào mười tám năm trước, cả người còn không thể đứng vững.
Bà yêu thương con của kẻ thù mười tám năm, trong khi con gái mình đ.ứ.t ruột sinh ra phải khổ sở?
Mẹ Tô chìm trong sự tự trách và hối hận, Tô Viễn một bên đỡ lấy bà.
Bố Tô nhìn chằm chằm vào Tô Tình với vẻ mặt u ám: “Tôi đã nuôi cô mười tám năm, rốt cuộc tôi đã nuôi cái gì vậy?”
Tô Tình rụt cổ lại, run lẩy bẩy.
Mẹ Tô cũng lộ vẻ thất vọng: “Tô Tình, con đừng nhiều lời nữa, sao con có thể làm chuyện như vậy?”
Tô Tình muốn giải thích, nhưng không tìm được lời , cô ta không thể không nhìn phía Tô Viễn.
Nhưng ánh mắt Tô Viễn đáp lại cô ta chỉ có vẻ lạ lẫm.
Tô Tình trợn tròn mắt, bởi vì quá mất bình tĩnh nên đã ngất xỉu.
Mọi người đưa Tô Tình đến viện, bác sĩ cũng không chẩn đoán ra gì.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, Tô Tình trở nên điên loạn.
Cô ta nắm lấy tay mẹ Tô không chịu buông.
Bác sĩ nói có thể là hậu chứng do chấn thương lý để lại.
Bố mẹ Tô và Tô Viễn không nghĩ kết quả này, lại nhìn thấy tình trạng hiện của Tô Tình, trong mắt vẫn còn chút đau lòng.
Tôi lạnh nhạt xem màn kịch Tô Tình đang biểu diễn.
Đúng vậy, Tô Tình là giả điên.
Khi không có ai chú ý đến cô ta, cô ta nhìn tôi với vẻ thù hận.
Được rồi, vì cô ta rất điên nên tôi sẽ giúp cô ta một tay.
Sau khi Tô Tình được đưa nhà, cả gia đình đã chăm sóc cẩn thận để không chọc tức cô ta.
Và Tô Tình cũng thích sự chăm sóc này, mọi người đều dành sự chú ý cho cô ta.
Cô ta có thể vì “căn ” của mình mà làm bất cứ điều gì cô ta muốn, vứt cặp sách của tôi, dội nước lạnh lên giường tôi, mẹ Tô ngủ cùng cô ta, độc chiếm Tô Viễn.
Thái độ của Tô gia đối với cô ta cũng rất phức tạp, chỉ là nhìn tình trạng cô ta như vậy cũng không nói được lời .
Nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, Tô Tình sẽ trở nên rất tỉnh táo.
Những người khác còn chưa có trở , Tô Tình phòng khách xem hoạt hình.
Thấy tôi đi xuống lầu, Tô Tình lườm tôi một cái rồi tiếp tục xem phim.
Tôi chậm rãi tiến đến trước mặt cô ta: “Thật là ngu ngốc, vĩnh viễn chỉ có thể đóng vai kẻ thần!”
Tô Tình cũng không tức giận, cười nói: “Thì sao? Kẻ thần g.i.ế.c người cũng không phạm pháp! Cô cẩn thận một chút!”
Tôi liếc nhìn cây đã đặt trước trên bàn cà phê, lắc nói với Tô Tình: “Giả mãi mãi là giả! Cho dù cô có giả vờ thế đi chăng nữa, cô cũng đã không còn là công chúa nhỏ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nữa rồi.”
Tô Tình bị kích thích: “Câm miệng, câm miệng!”
Tôi còn chưa dứt lời, Tô Tình đã nhặt cây trên bàn trà, lao nhanh phía tôi.
Cô ta sẽ g.i.ế.c tôi.
Tôi dùng tay chặn lại động tác của cô , tiếp tục nói: “Nhìn lại bản thân cô đi, xem ra cô vẫn còn ngốc như vậy!”
Tô Tình dùng hết sức sức và lao phái tôi không chút do dự.
sau , những người khác vừa quay lại và đụng phải này.
Mẹ Tô sợ hãi hét lớn, Tô Viễn cùng bố Tô đã Tô Tình lại.
Tô Tình lúc này ý thức được mình đã làm cái gì, vội vàng buông tay ra.
Chiếc rơi xuống đất.
Mẹ Tô vẻ mặt mệt mỏi nói: “Quên đi, đưa con bé vào trại an dưỡng là được.”
Tô Tình lập tức hét lên: “Con không bị ! Bố, mẹ, anh trai! Con thực sự không bị , đừng đưa con vào trại an dưỡng.”
Tô Viễn ôm tôi và nhìn Tô Tình một cách lạnh lùng.
Tô Tình lập tức được gửi đến trại an dưỡng.
Đồng thời, bố ruột và anh trai của cô ta cũng bị kết án vì tội cóc.
Sau khi Tô Tình rời đi, mọi thứ trong Tô gia đều trở nên tốt hơn.
Bố Tô vẫn đưa tôi vào công ty và đích thân dạy tôi.
Mẹ Tô cũng đưa tôi đi giao lưu khắp nơi, giới thiệu tôi là con gái của bà với mọi người.
Tô Viễn đi đâu cũng đặt tôi trong lòng, ngày cũng lải nhải tôi vài câu.
Coi như trà cao cấp là tôi đây đã công lược thành công.
Tôi thở dài, thật cô đơn biết bao khi trở nên bất khả chiến bại.
Sau khi có kết quả cao khảo, Giang Chu và tôi đều có thành tích không tệ.
Chúng tôi quyết định cùng nhau đi du .
Ngày tôi đi, cả Tô gia đến tiễn tôi, bố mẹ Tô nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không muốn buông, còn Tô Viễn thì dặn dò đủ điều.
Tôi nhìn mọi thứ trước mặt với một nụ cười trên môi.
Nếu như nguyên chủ còn , cô nhất định cũng rất vui vẻ đi?
Giang Chu xoa tôi: “Đi thôi.”
Tôi vẫy tay chào , quay người bước vào cuộc với Giang Chu.
-HẾT-