Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

12

Lần xin nghỉ đó của tôi đúng là có việc thật.

Nhưng tuyệt đối không phải loại việc “dơ bẩn” như mấy lời đồn thổi kia — mà là trên đường đến trường, tôi gặp một ông cụ bị ngã gục giữa đường.

Người qua đường rất đông, nhưng ai cũng sợ ông cụ đang giả vờ để “ăn vạ”, nên chẳng ai dám lại gần.

Tôi cắn răng, chỉ suy nghĩ đúng ba giây, rồi chạy đến bên ông.

Tại chỗ đó, tôi đã tiến hành sơ cứu tim phổi và lập tức gọi xe cấp cứu.

Vì chưa liên lạc được với người nhà ông, nên toàn bộ quá trình đều do tôi ở bên hỗ trợ.

Kể cả lúc ông ấy được đưa vào phòng mổ, tôi vẫn ngồi chờ suốt ở ngoài.

Tôi thức trắng cả một đêm.

Chỉ đến khi ông cụ tỉnh lại, chúng tôi mới liên lạc được với người thân của ông.

Nhưng khi người nhà của ông vội vã chạy đến bệnh viện, thì tôi đã rời khỏi đó để quay về trường.

Bọn họ lần theo camera giám sát mà tìm được đến tận trường tôi.

Khi bước vào văn phòng hiệu trưởng và thấy một đám người đang chờ sẵn, tôi cũng không khỏi sững người.

Và khi biết rằng con trai của ông cụ kia chính là đại gia giàu nhất thành phố — tôi thật sự cứng họng, không nói nên lời.

Hiệu trưởng thậm chí còn kích động hơn tôi.

Có lẽ là thấy cơ hội “đón đầu vận may từ trên trời rơi xuống”.

Ông ấy lập tức liên hệ với ban tổ chức một chương trình truyền hình để dựng sân khấu tại trường, tổ chức lễ tuyên dương đặc biệt dành riêng cho tôi vào buổi chiều hôm đó.

Thái độ của họ quá kiên quyết, tôi hoàn toàn không thể từ chối.

Trường hành động rất nhanh — đúng 2 giờ chiều, thông báo đến tất cả các lớp yêu cầu học sinh tham dự buổi lễ tuyên dương.

Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị kéo lên sân khấu, bị hỏi han đủ chuyện, rồi phải trả lời phỏng vấn của một đống phóng viên.

Sáng nay còn buông lời chửi rủa tôi, giờ mấy người đó đều hóa đá tại chỗ.

Ngay cả cô gái nóng tính đã viết bậy lên bảng, từng xông vào mắng tôi trong lớp, giờ cũng sững sờ không nói nổi câu nào.

Hồi thần lại, cô ta cau mày nói gì đó với Kiều Di — còn không kiềm được mà đẩy cô ta một cái.

Tình hình của Kiều Di cũng không khá hơn.

Cô ta định đào bẫy cho tôi, nhưng lại tự mình nhảy vào.

Người bụng dạ xấu xa, thì nhìn đâu cũng thấy chuyện bẩn thỉu.

Câu nói ấy, giờ trở nên quá đúng với tình cảnh hiện tại.

Có lẽ vì gia đình đại gia đã chi một khoản kha khá, nên các phóng viên bắt đầu đăng tải “câu chuyện người tốt” của tôi lên mạng.

Chuyện nhỏ thôi, mà lại gây bão lớn.

Những kẻ từng chỉ trích tôi nay đều im như chim cút, không dám nói thêm lời nào.

Kế hoạch của Kiều Di phá sản, ánh mắt nhìn tôi giờ đầy căm tức.

Nhưng tôi đâu dễ bị bắt nạt?

Tôi đem toàn bộ ảnh chụp và video quay bằng CCD giao cho một số đơn vị truyền thông có tiếng.

Và đặc biệt yêu cầu làm mờ mặt và giọng nói của hai người trong clip.

Phòng khi họ quay lại kiện tôi vì tội xâm phạm quyền hình ảnh.

Dù đã xử lý che mặt và bóp tiếng, nhưng khi video lan truyền trên mạng, họ vẫn không tránh khỏi cơn bão chỉ trích dữ dội từ cộng đồng mạng.

Có người biết chuyện đã “tốt bụng” tung ra vài thông tin về hai người đó.

Thật ra, có lộ hay không lộ cũng không quan trọng với tôi.

Vì sớm muộn gì…

Tôi cũng sẽ khởi kiện.

13

Đúng như tôi đã nói — lửa thì không thể giấu mãi trong giấy.

Chỉ cần nghe giọng nói quen thuộc trong video, ba mẹ tôi đã lập tức nhận ra người trong đó chính là Kiều Di.

Khi tôi và cô ta cùng trở về nhà, ba mẹ đang ngồi trên sofa, sắc mặt lạnh lẽo, không nói một lời.

Kiều Di run rẩy không ngừng, rõ ràng là không dám đối mặt với tình hình hiện tại.

Nhưng… có trốn cũng không thoát được đâu.

Ba tôi gọi cả hai đứa lại gần.

Vừa mới ngồi xuống, ông đã lên tiếng thẳng thừng:

“Kiều Di, nhà họ Cố đối xử với con không tệ chứ?”

Dù ban đầu, cô ta chỉ là hộ lý mà ba mẹ tôi mời đến. Nhưng suốt những năm qua, họ chưa từng coi cô ta như người ngoài.

Họ thật sự đã đối xử với cô ta như một thành viên trong gia đình.

Thế mà, không những không biết ơn, cô ta còn nghĩ trăm phương nghìn kế để hãm hại tôi.

Tóm lại, cô ta quá xem thường khả năng phản kháng của tôi.

Tôi chỉ mới xin nghỉ nửa ngày, cô ta đã lập tức tung tin bôi nhọ tôi ở trường — bịa đặt bẩn thỉu, muốn làm tôi mất danh dự, còn cố tình phá vỡ tâm lý trước kỳ thi đại học.

Đúng là đầu óc đầy toan tính độc hại — từ nhỏ đã thế rồi.

Ba tôi hỏi thẳng như vậy, cô ta chẳng nghĩ nhiều, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

“Chú… dì, chuyện tung tin thật sự không phải do con! Con cũng rất đau lòng… không biết ai lại cố tình hại Hy Hy như vậy… Con luôn đứng cùng phía với Hy Hy mà…”

Cô ta diễn cũng không tệ, mắt còn đỏ hoe cơ đấy.

Nhưng ba mẹ tôi là người làm ăn, đã trải đủ sóng gió thương trường — cô ta mới mười tám tuổi đầu, lừa được đám bạn cùng tuổi thì còn được, làm sao qua mặt nổi họ?

Mẹ tôi khẽ hừ lạnh một tiếng.

Tôi cũng chỉ thấy buồn cười, liền mở đoạn video gốc ra, chiếu thẳng tại chỗ cho ba mẹ xem.

Hiển nhiên, bản gốc không che mặt, hiệu ứng còn gây sốc gấp đôi.

Ngay cả mẹ tôi — người luôn nhẫn nhịn — sắc mặt cũng sầm xuống hoàn toàn.

Ánh mắt nhìn Kiều Di đầy chán ghét:

“Lúc đầu con đến nhà này, ngày đầu tiên, lẽ ra ba mẹ nên nghe lời Hy Hy mà tống cổ con đi.”

“Không ngờ người mà ba mẹ cân nhắc kỹ càng để đưa về lại là một con sói đội lốt cừu, nuôi không nổi, dạy không xong.”

Mặt Kiều Di tái mét.

Nhưng giờ cô ta có diễn đáng thương thế nào, thì khi ba mẹ tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, cũng sẽ không mềm lòng thêm lần nào nữa.

Kiếp trước, vì tôi trở thành người thực vật, không thể lên tiếng.

Cô ta mới mặc sức tô vẽ, bôi nhọ tôi, biến trắng thành đen trước mặt ba mẹ tôi.

Còn giờ thì…

Đời này, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám mắng cô ta thẳng mặt như vậy.

Cô ta lập tức sụt sịt, bật dậy, quay người bỏ chạy khỏi nhà.

Ba mẹ chỉ biết bất lực ôm trán, không có ý định đuổi theo.

“Chạy thì chạy. Dù sao sớm muộn gì cũng phải trả cô ta về chỗ cũ.”

Nhưng bây giờ, cô ta gần như đã đủ tuổi trưởng thành — cho dù muốn gửi về trại trẻ mồ côi, viện trưởng cũng chẳng nhận.

Còn Cố Triều? Vẫn như thường lệ — ngáo ngơ.

Từ trên lầu nghe tiếng ồn dưới nhà, vừa mới bước xuống đã thấy Kiều Di chạy thục mạng ra ngoài.

Không kịp hỏi han gì, hắn lập tức trừng mắt nhìn tôi, chân cà nhắc đuổi theo sau.

Còn không quên ném lại một câu đầy căm tức:

“Cố Hy! Lại là em cố tình nhắm vào Kiều Di! Cô ấy đắc tội gì với em hả? Em dám đối xử với cô ấy như vậy? Đợi anh đưa cô ấy về rồi, em cứ chờ đó mà xem!”

Tôi khẽ cong môi, chẳng buồn để tâm đến lời hăm dọa đó.

Bởi vì…

rất có thể — hắn sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa.

14

Đúng vậy, thời gian tôi về nhà hôm đó… là tôi cố tình tính toán sẵn.

Và mọi chuyện sau đó, đúng như tôi dự liệu.

Tôi ngồi yên trong nhà, buồn chán lướt điện thoại.

Ba mẹ thì ngồi một bên, ánh mắt đầy hối hận khi thấy Cố Triều dốc toàn bộ tình cảm cho Kiều Di.

Nhưng có hối cũng muộn rồi.

Tôi thỉnh thoảng liếc lên góc thông báo trên màn hình, để ý thời gian từng phút.

Đến đúng 19:54, trình duyệt gửi cho tôi một bản tin nóng:

#Cầu vượt khu trung tâm sập một phần, một xe lao xuống sông#

Chính là nó.

Tôi khẽ nhếch môi, không hề nói gì với ba mẹ.

Chỉ lặng lẽ cất điện thoại đi.

Ba mẹ chỉ biết chuyện Cố Triều rơi xuống sông khi nhận được điện thoại từ cảnh sát.

Khi chúng tôi đến hiện trường, xe và người đã được vớt lên.

Chiếc xe méo mó biến dạng, Cố Triều vẫn còn một chút dấu hiệu sinh tồn, được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.

Giữ được mạng sống, nhưng lại trở thành… người thực vật.

Còn Kiều Di – người đang lái xe phía trước — lúc nhìn thấy qua gương chiếu hậu rằng Cố Triều lao xuống sông, lập tức hoảng loạn.

Vì quá phân tâm, cô ta đâm thẳng vào một chiếc xe khác, va chạm mạnh khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.

Cũng được đưa vào viện cấp cứu.

Tôi vốn chỉ biết chính xác cây cầu đó sẽ sập vào thời điểm này.

Không ngờ Kiều Di cũng sẽ bị liên lụy.

Chỉ có thể nói — trời cũng đứng về phía tôi.

Kẻ ác thì trời cũng không dung.

Kết quả này, tôi rất hài lòng.

15

Kiều Di bị xác định là lái xe không bằng lái, vi phạm luật giao thông, chịu hoàn toàn trách nhiệm trong vụ tai nạn.

Vì chấn thương nghiêm trọng, cô ta bị tàn tật suốt đời.

Khó khăn lắm mới được xuất viện, lại phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.

Nhìn hàng dài các con số chờ thanh toán, cô ta phát điên ngay tại chỗ.

Thể xác lẫn tinh thần cùng lúc bị dày vò, gần như khiến cô ta trở thành người loạn trí.

Cô ta từng cố gắng tìm đến ba mẹ tôi để cầu xin giúp đỡ.

Nhưng… ba mẹ tôi không hề muốn gặp lại cô ta.

Bởi vì…

Chính cô ta nhiều lần hãm hại tôi.

Chính cô ta khiến Cố Triều rơi vào cảnh thê thảm như bây giờ.

Ba mẹ tôi nể tình cũ mà không kiện cô ta đã là quá nhân từ rồi.

Nhưng tôi — không phải người tốt như vậy.

Lần thứ n cô ta tìm đến cầu cứu, tôi nhìn ra ngoài trời — mưa như trút.

Khóe môi nhếch lên đầy lạnh lẽo:

“Muốn tôi giúp? Được thôi.”

Ánh mắt cô ta lập tức sáng rực.

Tôi chỉ tay ra ngoài trời:

“Cô ra mưa, quỳ mười tiếng đồng hồ đi. Quỳ đủ, tôi cho tiền.”

Mặt cô ta lập tức tái xanh, hai chân mềm nhũn.

Cô ta run rẩy, định nhào tới ôm lấy ống quần tôi.

Tôi ghê tởm, theo phản xạ đá cô ta một cái.

Lực hơi mạnh, khiến cô ta đau đến rên lên một tiếng.

Tôi cười nhạt, nửa như trêu chọc, nửa như khinh thường.

Kiều Di đúng là không biết suy nghĩ. Cô ta thật sự ra mưa quỳ.

Nhưng tôi bảo quỳ mười tiếng, chưa đến hai tiếng, cô ta đã chui về như chuột ướt.

Phía Cố Triều thì không có gì sáng sủa hơn.

Anh ta mất hoàn toàn khả năng tự chăm sóc.

Vì ngâm trong nước quá lâu, nên thường xuyên tiểu tiện không kiểm soát.

Ba mẹ tôi kinh hãi, liền thuê người chăm sóc.

Nhưng đổi đến mấy người giúp việc, ai cũng lắc đầu chào thua vì quá… ghê tởm.

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục không ngừng của tôi, ba mẹ đành đưa anh ta về quê.

Nhưng — cũng đúng vào ngày này của kiếp trước, trên đường về nhà, một chiếc xe mất lái đã lao thẳng về phía chúng tôi.

(Hình như…) Nhưng, tất cả những chuyện này — là do chính anh ta lựa chọn.

Yêu sai người thì phải chấp nhận hậu quả.

16

Sau khi hai người bọn họ dần biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi, cuộc sống của tôi cũng từ từ quay trở lại quỹ đạo.

Cậu con trai của ông cụ mà tôi từng cứu – người giàu nhất thành phố – để báo đáp ân tình đó, đã giao cho ba tôi một dự án lớn.

Nhờ vậy, sự nghiệp gia đình tôi tiếp tục vươn lên một tầm cao mới.

Sau hàng loạt biến cố, ba mẹ bắt đầu coi tôi là phúc tinh của gia đình.

Còn hứa rằng sau khi tôi tốt nghiệp đại học, sẽ giao toàn bộ công ty lại cho tôi tiếp quản.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Không lâu sau đó, có tin từ quê truyền về — Cố Triều đã chết.

Cũng giống như kiếp trước, anh ta không chịu nổi cuộc sống tủi nhục, tự mình bỏ đói đến chết.

Lúc ấy, tôi cuối cùng cũng cảm thấy lòng mình thanh thản.

Không kìm được mà thở dài một tiếng.

May mà tôi được làm lại một lần nữa.

May mà tôi đã được tái sinh trong lửa, và bước ra khỏi tất cả.

(Toàn văn hoàn).

Tùy chỉnh
Danh sách chương