Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 17. Mộng Tan, Người Tỉnh

Trước khi A Mão nhập môn, Mão Nhị… hay nói đúng hơn là thiếu niên tên A Kính, là đồ đệ đắc ý nhất bên cạnh A Hổ.

Tư chất là thứ yếu.

Tên nhóc trời sinh lanh lợi, đầu óc nhanh nhạy, quan sát tỉ mỉ, đám đồng trang lứa, không ai khéo léo hắn.

A Mộng cũng là do hắn nhặt về.

Lúc đó, đứa trẻ đầy thương tích, cấm vệ quân đánh, lòng ôm chặt mèo — nghe nói là thú cưng của chủ nhân hắn, hắn luôn chăm sóc.

Sau khi vào Thập Nhị Cung, A Mộng mang ơn A Kính, tự nhiên trở tiểu đồng của A Kính. người tuổi tác tương đương, đặc biệt hợp nhau.

Nói A Mộng có phúc cũng không sai.

Chưa đầy năm sau khi hắn nhập môn, đứa trẻ chưa đến mười tuổi, A Hổ đã có giao dịch khác .

Danh tiếng của khác Cố hoàn toàn nhờ vào chiến công có được, được thánh thượng đặc cho phép thế tập vị một đời, , Cố mỗ đã ngoài năm mươi, có một người nhi t.ử duy nhất, lại c.h.ế.t yểu khi chưa đầy mười tuổi.

Để nối tiếp vinh quang tộc, khác quyết định chọn một đứa trẻ, thay thế nhi t.ử nuôi bên cạnh.

A Hổ suy nghĩ một chút, suất liền rơi vào tay A Kính và A Mộng.

Về nguyên tắc, Thập Nhị Cung không dạy văn chương, sát thủ giao tiếp mật mã riêng, cả đời có thể sống tách biệt thế giới bên ngoài.

A Mộng lại gặp thời, được một vị đại nho ẩn cư truyền dạy — đó là sư phụ cũ của tiểu thế tử.

Ngày đêm được dạy dỗ, tâm tính hắn sáng, cầm kỳ thi họa, lục nghệ của bậc quân tử, không gì không tinh thông.

A Kính học cũng không tệ, thậm chí về mưu kế sách lược, hơn A Mộng một bậc.

cuối cùng, cả đại nho và A Hổ đều chọn A Mộng.

Đại nho vuốt râu thở dài: “Kính nhi cái gì cũng tốt, là tâm khí quá cao, nóng vội công, chỗ cũng so bì… không giống phong thái của công t.ử quý tộc.”

“Mộng nhi lại là đứa trẻ trầm ổn, tính tình cũng ôn hòa, rất giống tiểu thế t.ử trước kia.”

cuối cùng, người được đưa đi lại là A Kính.

— Không , thì hãy loại bỏ lựa chọn khác.

Thế t.ử Cảnh quả thực nhanh nhạy và quyết đoán hơn.

Sau khi vết thương lành lặn, A Mộng đeo mặt nạ, ở lại bên cạnh A Hổ.

A Hổ hỏi hắn có báo không.

Hắn đáp: oán đã hết, từ nay đoạn nghĩa tuyệt.

A Mộng luôn như vậy.

Tâm tư hắn quá thông suốt, nhạy cảm, quá hiểu rõ kẻ của mình, lại vì chút huệ không trả .

A Hổ nói, hắn không tư báo oán, Cố Kính lại ngày đêm đề phòng, cho đến khi hắn trở cung chủ A Mão, sự bất an mới lên đến đỉnh điểm.

Hắn ra tay trước —

“Tên vong bội nghĩa đó, là sư đồ ta, vậy lại câu kết Thái hậu uy h.i.ế.p ta… Ta cũng là bất đắc dĩ, mới đem nội lực phong ấn của A Mão tặng cho hắn.”

Ta mặt lạnh như băng: “Tặng… cho… hắn?”

A Hổ thản nhiên nói: “Cố Kính nói, hắn thích A Mão, thu hắn làm nam sủng, sau đó không sao lại chán, liền ném hắn đến Sở Yêu cung.”

“Đừng nhìn ta như vậy, đó là đồ đệ ta yêu quý nhất, sao nỡ để người ta khinh nhờn, ta đã dặn dò khác , không được làm tổn hại đến nội lực và tính mạng của hắn, hắn đã đồng ý rồi.”

“Ngươi không đã kiểm chứng rồi sao? A Mão bình an trở về, không bệnh tật, không sẹo, là không sao đầu óc lại không bình thường… Mơ mơ màng màng, ký ức hỗn loạn, không đói bụng đau đớn, có lúc, đ.á.n.h cũng không phản ứng…”

Ta cũng không mình đã cầm Tú Hàn Đao bước ra ngoài như thế .

Đôi khi, cảm xúc cực đoan không dẫn đến phẫn nộ, là sự im lặng đến đáng sợ.

Nơi hẹn là căn nhà ta mua cùng A Mộng.

Hoa Hoa đã xích ở đó, nó vừa thấy bóng ta, liền sủa vang.

A Mộng thay bộ đồ trắng đã lâu không mặc, tóc dài được buộc dải lụa, không đeo mặt nạ.

“Nhất định đi sao?” Hắn vừa nhìn thấy lệnh bài Cảnh phủ tay ta, ánh mắt liền trở nên sâu thẳm.

.” Ta gật đầu.

Ánh mắt hắn bình tĩnh: “Muội đã thấy rồi, ta sống, báo cũng không đến lượt muội, đây vốn là chuyện của ta.”

Ta hít sâu, hít thật sâu, dùng giọng điệu tương tự —

nói, sự khác biệt giữa người và thú, chính là giữa d.ục vọng và hành động có một khoảng cách gọi là suy nghĩ, nếu người sống giới hạn đó, sẽ luôn giữ được lý trí, đứng ngoài mâu thuẫn, thoát khỏi hỗn loạn. Đó là tôn nghiêm và tự do khác biệt người động vật.”

cũng nói, ngoại vật quấy nhiễu, cũng như nước chảy mây trôi, cần không đồng nhất chúng, gió là gió xuyên qua kẽ tay, nước là nước chảy qua mắt cá chân, sóng yên biển lặng, ta là ta, có thay đổi gì?”

Ánh mắt A Mộng như cũ: “, cho đến bây giờ, ta tán những lời ngộ ra năm đó.”

tán ?”

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Vậy sao, ban đầu khi gặp ở Sở Yêu Cung, lại là Ngọc Lâu A Mộng? thật sự tán , sao lại chia bản thân phần, lòng gặp ta dưới thân phận nam sủng?”

Lúc đầu, ta cứ nghĩ hắn mất trí nhớ.

Bây giờ nghĩ lại, người mất trí nhớ lại không tìm hiểu quá khứ của mình?

“A Mộng là A Mão, trước khi võ công khôi phục, khi không đường để trốn tránh, đã muội g.i.ế.t c.h.ế.t hết lần đến lần khác, đúng không?” Ta cười nhạt, như sắp khóc.

Xem đi, thừa nhận đi.

căn bản không vô cảm như nói.

cũng không thánh nhân, phàm nhân làm sao dung thứ được hồng trần?

Ngay cả động vật cũng báo , người cũng là động vật, thế tục khắp nơi bức bách, sao lại bắt nạn nhân lý trí, cẩn thận?

Tùy chỉnh
Danh sách chương