Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

 16

Chỉ sau một đêm, triều đình và hậu cung rung chuyển dữ dội.

Tiết hoàng hậu bị phế, chuyển vào lãnh cung.

Tiết Trọng bị bãi miễn chức tể tướng, giáng làm huyện lệnh thất phẩm tại một tiểu thành miền Bắc, nơi chiến loạn liên miên.

So với tin tức này, cái c.h.ế.t của tổng quản thái giám Hồng Hỉ dường như ít gây chú ý hơn.

Hồng Hỉ bị bọc trong một tấm chiếu rách, chở bằng chiếc xe cũ đến bãi tha ma ngoài thành.

Hẳn hắn chưa bao giờ ngờ rằng đó lại là kết cục của mình.

Nhớ lại lời hắn từng ngạo mạn nói về mẫu đơn và phân bẩn, ta khẽ lắc đầu.

Hoa biển vẫn còn, nhưng cây cổ thụ thì đã đổ.

Hồng Trần Vô Định

Sự sụp đổ đồng thời của hai nhân vật quyền lực nhất từ triều đình đến hậu cung đã khiến Tiết gia hoàn toàn trở tay không kịp.

Thọ Xuân quận vương khóc lóc thảm thiết, chạy đến tìm hoàng đế xin tha cho gia tộc, hy vọng dựa vào tình phụ tử để khôi phục vinh quang của Tiết gia.

Nhưng hắn bị cấm vệ quân chặn lại ngay trước cửa cung.

Thủ lĩnh cấm vệ với vẻ mặt khó xử nói:

“Thọ Xuân quận vương, xin ngài quay về. Hoàng thượng đã nói, ngài ấy không muốn gặp ngài.”

Thọ Xuân quận vương không chút do dự, kéo áo choàng quỳ xuống ngay trước cổng cung, không để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của các quan viên và cung nhân xung quanh.

Dù hắn tàn ác, nhưng không ngu ngốc.

Tiết gia là chỗ dựa lớn nhất giúp hắn đối đầu với các hoàng tử khác.

Nếu không bảo vệ được hoàng hậu và Tiết Trọng, hắn không thể thắng Ung vương, người đứng sau có Quý phi và Dũng Nghị hầu chống lưng.

So với sự nghiệp vĩ đại, một chút nhục nhã lúc này chẳng đáng gì.

Tin tức được báo vào cung khi hoàng đế đang nghĩ tên cho đứa trẻ trong bụng ta.

Nghe cận vệ tường trình, hắn ném bút xuống bàn, cười lạnh:

“Nó muốn quỳ thì cứ để nó quỳ.”

Ta đặt cục mực đang mài xuống, nhẹ nhàng nói:

“Bệ hạ, người vẫn nên gặp Thọ Xuân quận vương. Cha con nào có thù hận qua đêm?”

“Quận vương tính tình cố chấp, không hiểu được tấm lòng của ngài. Ngài từ từ dạy bảo là được. Giờ trời nắng gắt, nếu quận vương quỳ hỏng sức khỏe, cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là ngài sao?”

Hoàng đế im lặng, rồi thở dài:

“Giá mà nó hiểu chuyện được một nửa như nàng, trẫm cũng chẳng phải bận tâm thế này.”

Nói xong, hắn phất tay về phía cận vệ, giọng bực bội:

“Còn đứng đấy làm gì? Mau bảo nó cút vào đây!”

Giọng điệu tuy có vẻ không vui, nhưng rõ ràng không thực sự giận dữ.

Ta khẽ vuốt bụng, ánh mắt chậm rãi di chuyển.

Hoàng đế con cái ít ỏi, đối với đứa trẻ chưa sinh trong bụng ta còn cẩn thận đến vậy, huống chi là trưởng tử mà hắn đã nuôi dưỡng hơn mười năm.

Dù hắn chán ghét Tiết gia, nhưng Thọ Xuân quận vương mang trong mình một nửa dòng m.á.u của hắn.

[ – .]

Dùng hay bỏ, hắn vẫn còn đang lưỡng lự.

Khóe môi ta nhếch lên.

Vậy để vị cựu thái tử này tự mình đẩy hắn một cái.

17

Thọ Xuân quận vương vừa bước vào cửa, đã quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Phụ hoàng! Mẫu hậu và cữu cữu rốt cuộc phạm lỗi gì mà khiến người giận dữ đến vậy? Người có thể nể mặt nhi thần mà tha thứ cho họ được không?”

“Tiết gia xưa nay một lòng trung thành, nhiều năm tận tâm phò tá phụ hoàng. Nhi thần thực sự không hiểu nổi, phải là lỗi lầm gì kinh thiên động địa mới làm người phẫn nộ đến mức này? Phụ hoàng chẳng lẽ nghe lời sàm tấu của kẻ tiểu nhân mà hồ đồ sao?”

Hoàng đế không nói lời nào, sắc mặt ngày càng khó coi.

Ta nhìn tất cả trong im lặng, không lộ chút cảm xúc.

Bên long sàng, sao có thể để người khác ngáy ngủ.

Đối với một bậc đế vương, không có gì quan trọng hơn quyền lực.

Những năm qua, Tiết gia dựa vào công lao phò tá hoàng đế lên ngôi, không ngừng kiềm chế hắn.

Ở triều đình, Tiết Trọng tựa như che trời, lấy danh nghĩa trung ngôn để nhiều lần chống lại thánh chỉ.

Trong hậu cung, Tiết hoàng hậu tàn sát hoàng tử, đảm bảo không ai có thể uy h.i.ế.p thái tử mang dòng m.á.u Tiết gia.

Nhưng khi ngai vàng ngày càng vững chắc, sự bất mãn của hoàng đế đối với Tiết gia tích tụ ngày càng lớn.

Chỉ là, tâm tư đế vương thâm sâu, càng lo ngại lại càng che giấu.

Lần này, nhân cơ hội Tiết Trọng phớt lờ lệnh cấm của hoàng đế, cấu kết với tổng quản thái giám xâm phạm hậu cung, hắn đã tìm được lý do chính đáng để ra tay.

Cả triều đình và hậu cung, hai mối uy h.i.ế.p lớn nhất đều bị loại bỏ, quyền lực lại một lần nữa tập trung vào tay hắn.

Làm sao hắn có thể cho phép Tiết gia trỗi dậy thêm lần nữa?

Thọ Xuân quận vương nếu là người thông minh, hẳn đã hiểu rằng lúc này điều tuyệt đối không nên làm là xin tha cho Tiết gia.

Vì đây chính là cơ hội cuối cùng mà hoàng đế dành cho trưởng tử của mình.

Hắn đang chờ xem.

Xem thái tử chọn Tiết gia hay chọn hắn.

Đáng tiếc, như ta dự đoán, thái tử vẫn khiến hắn thất vọng.

Ta khẽ liếc mắt.

Loại trừ tận gốc.

Vậy thì để ta thêm một mồi lửa, dập tắt hoàn toàn hy vọng của hoàng đế.

Ta bước chậm đến gần Thọ Xuân quận vương, khẽ nhíu mày:

“Quận vương, lời ngài nói thật khiến bệ hạ đau lòng. Hoàng hậu và Tiết tể tướng quả thực có lỗi. Bệ hạ giấu đi nguyên nhân, hoàn toàn là vì nghĩ cho quận vương. Sao ngài lại hiểu sai tấm lòng của bậc làm cha đến vậy?”

Hắn oán hận nhìn ta, cổ cứng ngắc, nói lớn:

“Phụ hoàng! Mẫu hậu và người quen nhau từ thuở hàn vi, đồng cam cộng khổ, mẫu hậu đối với người một lòng chân thành! Cữu cữu dù thẳng thắn nhưng luôn trung thành tận tụy! Nay vì yêu nữ này và đứa con hoang trong bụng nàng ta, người phế đi chính thê, giáng công thần, chẳng lẽ không sợ khiến người trong thiên hạ đánh giá sao?!”

Hoàng đế vốn đã tái mặt, nay không kìm được cơn thịnh nộ, giáng cho hắn một cái tát mạnh mẽ.

“Nghịch tử!”

Ta giật mình kêu lên, lấy khăn che miệng để giấu nụ cười trên môi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương