Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Sau khi cưới hai năm, anh mải mê công việc, đã lơ là tôi, lơ là nhiều chuyện.”
Tôi vẫn lắc đầu.
Không phải vì công việc.
Tôi không phải đứa trẻ không hiểu chuyện.
Tôi biết sự nghiệp quan trọng với đàn ông.
“Anh đã cho người sắp xếp để Tĩnh Huyên đi du học. Mỗi tháng chỉ có 500 đôla sinh hoạt phí, còn lại nó phải tự đi làm thêm.”
Tôi sững sờ.
Từ Tĩnh Châu chỉ có cô em gái này, hai anh em từ nhỏ đã thân thiết.
Anh vẫn luôn cưng chiều Từ Tĩnh Huyên.
500 đôla với sinh viên bình thường thì đủ sống, nhưng với một người quen tiêu hoang như Từ Tĩnh Huyên thì đến mua váy cũng không đủ.
“Nếu không phải em đòi ly hôn, có lẽ anh vẫn bị nó lừa.”
Mặt anh ta trầm xuống, nhưng khi nhìn tôi lại đầy áy náy, đau lòng.
Thật ra chuyện này, tôi chưa bao giờ trách anh ta.
Bởi vì Từ Tĩnh Huyên quá giỏi giả vờ.
Chỉ cần anh ta ở nhà, cô ta liền diễn vai chị dâu em chồng tình thâm.
Còn tôi, vì không muốn anh phân tâm vì mấy chuyện vặt, chưa từng vạch trần cô ta.
Dù sao những trò vặt ấy cũng chẳng khiến tôi mất miếng thịt, tôi vẫn nhịn được.
Nhưng tôi kiên quyết đòi ly hôn, giống như đâm vỡ cái nhọt mủ đó.
Từ Tĩnh Huyên được đà đắc ý mới lộ nguyên hình trước mặt anh.
“Bao giờ nó hiểu chuyện, biết tôn trọng em, khi đó mới nói tiếp.”
“Anh đừng làm vậy. Nó chỉ không muốn tôi làm chị dâu nó thôi, cũng không phải tội ác gì.”
“Nó không thích cũng phải thích. Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Vợ anh – chỉ có em.”
“Từ Tĩnh Châu… nhưng còn Lâm Bạch Lộ, anh không phải luôn thích cô ta sao…”
11
“Ai nói với em là anh thích cô ta?”
Anh ta nhíu mày, nhịn không được đưa tay gõ nhẹ vào trán tôi: “Em nghe mấy thứ linh tinh đó ở đâu ra vậy.”
“Nhưng… máy tính của anh có lưu ảnh hai người. Anh còn giúp cô ta kiện ly hôn. Năm ngoái sinh nhật tôi, anh bảo đi công tác nhưng lại ngồi uống trà chiều với cô ta. Tôi thậm chí còn không nhận được một câu chúc mừng sinh nhật…”
Nói đến đây giọng tôi nghẹn lại.
Tôi là đứa vừa ngang bướng vừa tự ái, chút lòng tự trọng ngốc nghếch luôn ngăn tôi mở miệng hỏi rõ ràng.
“Ảnh?”
“Đúng, trong thư mục anh lưu ấy, cô ta nhìn anh cười ngọt ngào lắm…”
“Em nói cái này hả?”
Anh lấy điện thoại ra, mở đúng bức ảnh đó cho tôi xem.
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng, chính nó!”
Từ Tĩnh Châu vậy mà cười khẽ.
Anh hiếm khi cười.
Người này vốn nghiêm túc, lạnh lùng, tôi ở bên hai năm đếm trên đầu ngón tay những lần thấy anh thật sự cười.
Tôi nhìn mà hơi ngẩn ra.
Anh tháo kính xuống, cười lắc đầu rồi đưa tay xoa tóc mái tôi: “Ngốc.”
Chỉ một chữ “Ngốc” thôi mà giọng anh dịu dàng khó tả, làm tôi như say.
“Em nhìn kỹ lại đi. Góc trái trên kia, ai kìa.”
Tôi nghe vậy vội lau nước mắt, mở to mắt nhìn.
Góc đó lờ mờ một cặp đôi.
Cô gái tóc nhuộm đen xanh, mặc áo hai dây và váy xếp ly, ăn mặc rất nổi.
Bên cạnh là một anh chàng cao ráo đẹp trai, phong cách cực chất.
Nhưng điều khiến tôi chết đứng là…
“Đó… là tôi?”
Tôi ngơ ngác, không hiểu sao mình lại có trong ảnh.
Khoan… bên cạnh tôi là Cố Hoài Sâm.
Đó là hồi đại học, lúc tôi còn quen Cố Hoài Sâm.
Tôi hoang mang: “Từ Tĩnh Châu… chuyện này là sao?”
“Lúc đó anh quay lại trường có việc, đi ngang sân vận động nên ghé xem. Anh thấy em, định qua chào. Kết quả bạn trai em đến trước.”
Giọng anh ta rất bình thản, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe ra chút chua.
“Anh nói xạo. Khi đó tôi đâu biết anh. Mình gặp nhau lần đầu là lúc đi xem mắt!”
Ánh mắt Từ Tĩnh Châu bỗng nhìn thẳng tôi: “Giang Dao, là em nói không giữ lời trước. Em quên anh trước.”
Tôi hoàn toàn đơ người.
Anh ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Không nhớ thì thôi. Nghỉ ngơi đi.”
“Từ Tĩnh Châu…”
Tôi vô thức níu tay áo anh ta, định làm nũng.
Nhưng nhớ ra chúng tôi đã ly hôn…
Tôi vội buông tay.
Anh ta nhìn đồng hồ: “Anh phải về họp gấp. Em ở bệnh viện ngoan ngoãn chờ. Chiều anh đón em xuất viện rồi cùng đi gặp bác sĩ.”
Anh ta vừa đứng dậy tôi đã không nhịn được: “Từ Tĩnh Châu, còn… Lâm Bạch Lộ, cô ta thật sự mang thai à?”
Anh dừng lại nhìn tôi: “Ừ.”
Tim tôi như rớt xuống.
Tôi ngồi trên giường bệnh, bộ đồ sọc xanh rộng thùng thình càng làm tôi trông gầy yếu.
Ánh mắt Từ Tĩnh Châu chợt dịu đi, anh ta cúi xuống vuốt nhẹ mặt tôi: “Đừng nghĩ linh tinh. Nghỉ ngơi đi.”
“Con của cô ta…”
Tôi muốn hỏi “là của anh phải không” nhưng nghẹn cứng không nói ra.
“Hôm đó đưa kịp vào viện nên không sao. Đừng nghĩ bậy. Dù có thì cũng chẳng liên quan đến em.”
Anh ta tưởng tôi quan tâm đứa bé đó sống chết sao?
Tôi giận quá không muốn nói nữa, hất tay anh ra: “Anh đi họp đi. Mau đi!”
Anh ta cũng vội thật, chỉ dặn tôi nghỉ ngơi rồi đi luôn.
Tôi ở bệnh viện lòng rối như tơ vò.
Anh ta nói chiều sẽ dẫn tôi gặp bác sĩ. Nhưng tôi không muốn để anh biết chuyện tôi mang thai.
Tôi liền thay đồ, lặng lẽ làm thủ tục xuất viện về nhà.
Có lẽ do bầu bí giai đoạn đầu, tôi cực kỳ buồn ngủ.
Về tới nhà tắm xong nằm xuống liền ngủ luôn.
Khi tỉnh lại, tôi lờ mờ nghe bên ngoài có tiếng động.
Vội vàng bước ra mở cửa phòng.
“Dậy rồi à?”
Từ Tĩnh Châu đang đứng cạnh bàn ăn nhìn tôi.
Anh ta vẫn mặc sơ mi đen, quần tây, eo gọn dáng cao.
“Lại không mang dép.”
Anh ta cau mày, quay người đi lấy dép.
Khi anh ngồi xuống xỏ dép cho tôi, tôi khẽ gọi: “Từ Tĩnh Châu…”
“Ừm?”
“Đêm Lâm Bạch Lộ về nước… anh thật sự ở cùng cô ta sao?”
Anh xỏ xong dép, dắt tôi tới bàn ngồi rồi mới trả lời: “Giang Dao, hôm đó anh tăng ca suốt đêm ở công ty.”
“Anh không lừa em chứ?”
“Anh chưa từng lừa em.”
Anh giơ tay khẽ vuốt mặt tôi: “Giang Dao, là em chưa từng chịu tin anh.”
“Năm ngoái sinh nhật em, anh nói đi công tác…”
“Anh thật sự đi công tác. Gặp cô ta chỉ là tình cờ. Cũng hôm đó cô ta nhờ anh giới thiệu luật sư giúp ly hôn. Từ đó mới có liên lạc.”
Tôi bối rối.
Anh nói vậy, tôi lại tin.
Nhưng mấy status mập mờ trên WeChat của cô ta thì sao?
Tôi vội chạy đi lấy điện thoại.
Những ảnh chụp màn hình Từ Tĩnh Huyên gửi tôi, tôi vẫn lưu nhưng chưa dám xem kỹ.
“Anh nhìn cái này đi.”
Tôi đưa anh xem.
Anh xem xong không nói gì, mở luôn WeChat gọi tên cô ta lên.
Trang cá nhân cô ta chỉ cho xem 6 tháng gần nhất, nhưng post đó không hề có.
Rõ ràng lúc đăng đã chặn riêng anh.
Tôi hiểu ra một ít.
Dù Từ Tĩnh Châu không có ý gì, Lâm Bạch Lộ rõ ràng vẫn có.
Nhớ hôm đó tôi hỏi cô ta tại sao ở với chồng người ta cả đêm, cô ta còn khựng rồi mới biện bạch.
Xem ra Từ Tĩnh Châu không hề ngủ với cô ta hôm đó.
Mặt anh bắt đầu khó chịu.
Đàn ông ghét nhất mấy trò chơi tâm lý kiểu này.
“Có lẽ cô ta muốn nối lại với anh…”
Tôi vẫn chua chát nói.
“Cái gì mà nối lại?”
Anh nhíu mày nhìn tôi: “Thời đại học, cô ta với bạn thân nhất của anh mới là một đôi. Chính là người trong bức ảnh đứng cạnh cô ta.”
“Anh giúp cô ta cũng chỉ vì tình nghĩa bạn cũ.”
Ánh mắt anh nhìn tôi rất sâu: “Bạn anh mất vì tai nạn, trước lúc chết còn nhờ anh chăm sóc cô ta.”
“Chồng cô ta bên Mỹ đánh đập, còn cặp bồ khi cô ta mang thai. Anh mới mượn luật sư giỏi nhất công ty giúp cô ta kiện ly hôn.”
Tôi ngại ngùng, hổ thẹn: “Xin lỗi… Em tưởng… đứa bé trong bụng cô ta là của anh…”
“Đầu em chứa gì vậy hả?”
Anh dường như tức muốn cười, véo má tôi một cái: “Giang Dao, một mình em đủ làm anh sập rồi. Anh còn sức đâu mà nghĩ tới người khác.”
Tôi bị anh véo hơi đau, bực quá cãi: “Rõ ràng là em không chịu nổi anh thì có!”
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dần tối lại.
Tôi hơi hoảng, đưa tay ôm bụng.
Từ lúc cãi nhau đòi ly hôn, chúng tôi đã lâu không thân mật.
Tôi biết anh có chút tham lam, chẳng bao giờ đủ.
“Anh nghĩ… hay tối nay khỏi ăn cơm đã.”
Anh bế tôi lên, sải bước về phòng ngủ.
Tôi ôm anh, tim đập loạn, nhỏ giọng lầm bầm: “Từ Tĩnh Châu… trong bụng em có em bé rồi đó… không được làm mấy chuyện đó đâu nha…”