Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không sợ con nghe rồi cười mẹ nó sao?”
Anh bất đắc dĩ siết tay tôi: “Không đói à? Không phải đòi ăn lẩu sao?”
“Nó mới bằng hạt đậu nành, biết cái gì.”
Tôi nắm chặt tay anh, mười ngón đan xen.
Anh vốn nghiêm túc, lạnh lùng, chưa từng nói thô.
Nghe tôi nói hơi tục, anh hơi cau mày nhưng không mắng.
Tôi nhớ lại, thật ra trong bao nhiêu chuyện anh luôn nhường nhịn tôi.
Những lần tôi nhõng nhẽo, vô tư, hơi bừa bộn.
Dù ít khi ở nhà, nhưng mỗi lần về, không kể khuya cỡ nào, anh cũng hôn tôi dù tôi ngủ say.
Sáng sớm anh đi làm sớm, cũng luôn hôn tôi trước khi rời đi.
Hai năm làm vợ anh, sáu giờ anh đã dậy.
Còn tôi hiếm khi dậy theo để làm bữa sáng, thắt cà vạt cho anh.
Nghĩ vậy, tôi thấy mình thật không ra gì.
Tôi cứ phóng đại tủi thân, nghi ngờ, mà quên hết nhẫn nhịn và quan tâm âm thầm của anh.
Chính tính cách bất an đó khiến tôi khổ, cũng khiến anh trong guồng công việc mệt mỏi còn phải dỗ dành tôi.
“Chồng ơi…”
Vừa lên xe, tôi đã ôm lấy anh nhẹ nhàng gọi.
Bình thường hiếm khi tôi gọi “chồng” thế này.
Chỉ khi trên giường anh ép tôi, tôi mới chịu gọi.
Tôi ghé mặt vào lưng anh, hít mùi hương quen thuộc, ngọt ngào dâng lên xóa tan mọi khó chịu.
Đây là người đàn ông của tôi.
Là ba đứa con trong bụng tôi.
Thật may mắn khi tôi đã lấy anh.
“Em thấy khó chịu à?”
Từ Tĩnh Châu hơi hoảng, xoay người nắm vai tôi.
Tôi lắc đầu, chìa tay: “Muốn anh ôm.”
Trước đây vì không chắc tình cảm của anh nên tôi hay kìm nén.
Giờ biết anh quan tâm, tôi lại càng muốn bám lấy anh.
Từ Tĩnh Châu ôm tôi thật chặt: “Sao mà hay làm nũng vậy.”
“Chỉ muốn làm nũng với anh thôi. Trước kia không dám.”
“Không dám?”
Anh hôn vành tai tôi, cười trầm: “Không biết ai từ cưới đến giờ cứ làm nũng không ngừng.”
“Em không có!”
“Không có? Có lần nào mà không mè nheo kêu mệt kêu đau, anh còn phải dỗ em, ôm em, nghe em khóc, bảo anh bắt nạt em.”
“Anh đúng là bắt nạt em. Dựa vào anh cao to khỏe mạnh!”
“Đừng không biết hưởng phúc.”
“Đưa phúc đó cho người khác đi, mệt muốn chết.”
“Đừng mơ. Phúc này anh chỉ cho em.”
Anh cúi hôn tôi: “Giờ đi ăn trước. Ăn xong về nhà anh còn phải tính sổ với em.”
Anh dẫn tôi đi ăn lẩu.
Anh vốn ghét mùi dầu mỡ nhưng vì tôi thích nên vẫn đi.
Ăn xong, chuẩn bị về thì gặp Chu Đồng.
Cô ta và mấy bạn cũng đến ăn.
Vừa thấy tôi và Từ Tĩnh Châu tay trong tay, Chu Đồng mím môi, mắt đỏ hoe.
Tôi làm vợ anh hơn hai năm rồi mà cô ta vẫn chưa quen nổi.
Cô ta tức giận nhìn tôi như con cá nóc, tròn trịa mà đáng yêu.
Nói thật, dù không ưa nhau, Chu Đồng cũng chẳng phải người xấu.
Chỉ là từ nhỏ tôi cứ thích chọc cô ta.
Hôm nay cũng vậy.
Đi ngang, cô ta hừ: “Giang Dao, hai người lại làm hòa à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, làm hòa rồi.”
Chu Đồng vừa bực vừa ghen nhưng vẫn lẩm bẩm: “Cũng coi như chưa ngu lắm.”
“Phải rồi, cô còn nói Từ Tĩnh Châu vì thất tình mà cưới bừa ai đó…”
Chu Đồng lập tức nhìn Từ Tĩnh Châu, lúng túng muốn giải thích.
Tôi cười: “Xin lỗi nha, hình như người làm anh ấy thất tình cũng là tôi.”
“Cái gì?”
Mắt Chu Đồng trừng to.
“Suỵt, nhỏ thôi kẻo dọa bé con trong bụng em.”
Tôi ôm bụng, nép vào lòng Từ Tĩnh Châu.
Anh cũng phối hợp ôm chặt tôi.
“Giang Dao! Cô có thai rồi hả!”
Chu Đồng như bị sốc: “Không phải nói anh ta không thích cô, không muốn có con sao?”
“Ai nói.”
Chưa kịp lên tiếng thì Từ Tĩnh Châu đã lạnh mặt.
Chu Đồng sợ đến líu lưỡi: “Họ… họ nói thế. Là Từ Tĩnh Huyên nói… không phải tôi…”
“Cô nghĩ tôi sẽ cưới người mình không thích?”
Chu Đồng hoảng, mắt ươn ướt.
Tôi nhẹ níu áo anh: “Thôi, em mệt rồi, về đi.”
Anh không nói thêm gì, chỉ bế tôi rời đi.
Trước khi đi, tôi quay lại mỉm cười với Chu Đồng: “Chu Đồng, cô xinh lắm. Rồi sẽ có người thật lòng thương cô thôi.”
Chu Đồng ngạc nhiên.
Cãi nhau nhiều năm, nhưng khi thật hạnh phúc, người ta lại dễ mềm lòng.
Ba tháng sau, bác sĩ khen thai ổn định, ám chỉ chúng tôi có thể gần gũi lại.
Nhưng tôi ngại vì bụng đã hơi nhô lên.
Đêm đó anh tắm cho tôi xong, tôi chui trong chăn không chịu ló đầu.
Anh vén chăn lên, người còn hơi ẩm mùi nước.
Tôi xấu hổ chẳng dám nhìn.
Rõ ràng vợ chồng bao lần nhưng lại như lần đầu.
Đến lúc mưa ngoài cửa sổ rả rích, tất cả mới dừng.
Tôi nằm trong lòng anh, lười biếng không muốn nói.
Hơi thở anh vây lấy tôi, yên bình đến lạ.
“Từ Tĩnh Châu…”
“Ừm?”
“Con mình… gọi là Hạt Đậu nhé?”
“Nghe hơi… ngộ nghĩnh?”
“Dễ thương mà. Hạt Đậu sẽ thành Giá Đỗ ngon lành, như giờ trong bụng em nảy mầm.”
“Sau này phải đặt tên đàng hoàng.”
“Anh đặt đi. Anh học giỏi hơn.”
Tôi ngáp dài, ôm eo anh rúc vào: “Mệt chết đi được. Đợi Hạt Đậu ra đời, em sẽ tố cáo với con là ba nó cứ bắt nạt mẹ.”
Nói xong tôi ngủ luôn.
Tôi không nghe thấy anh khẽ cười, cúi đầu thì thầm bên tai.
“Ngốc à, vì yêu em, thích em… nên mới luôn muốn được bắt nạt em như thế.”
13 (Ngoại truyện)
Năm tôi mười sáu tuổi, ba tôi bắt đầu qua lại rất thân với một cô gái.
Ông còn có ý định cưới cô ta.
Tôi không phản đối chuyện ba đi bước nữa.
Nhưng tôi không thể chấp nhận được người mà ông muốn cưới lại chính là người mẹ tôi lúc còn sống ghét nhất.
Mẹ từng kể với tôi rằng hồi đó bà ta đã thích ba tôi, dù biết ba chỉ yêu mẹ tôi.
Khi ba mẹ tôi chuẩn bị đám cưới, bà ta còn cố tình ly gián để mẹ tôi hiểu lầm và hủy hôn.
Chỉ là ba tôi thật thà, không nhận ra những mưu mẹo đó.
Sau này ba mẹ cưới nhau rồi sinh ra tôi.
Người phụ nữ kia cũng lấy chồng, coi như hết hy vọng.
Nhưng bây giờ bà ta ly dị rồi quay về Thành Dung, vừa nghe tin mẹ tôi mất, ba tôi vẫn độc thân là liền tìm đến ông ngay.
Tôi thật sự không chịu nổi.
Nhưng lúc đó ba tôi như bị ma xui quỷ khiến, ngay cả khi tôi cãi nhau om sòm với ông, ông cũng lần đầu tiên ra tay đánh tôi.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị ba đánh.
Tôi khóc nức nở bỏ nhà chạy ra nghĩa trang tìm mẹ.
Tôi ngồi trước mộ mẹ, ôm con thỏ bông mình yêu nhất, vừa khóc vừa nói chuyện với mẹ thật lâu.
Con thỏ đó tôi nhặt về nuôi.
Nó cũng giống tôi, là đứa không còn mẹ.
Tôi từng chút từng chút nuôi lớn nó, rất thương nó.
“Tụi mình đều không còn mẹ nữa rồi. Trước đây chị còn may mắn hơn em một chút vì còn ba. Nhưng bây giờ chị cũng chẳng còn ai. Sau này, chỉ còn chúng mình dựa vào nhau thôi, nhé…”
Cũng chính hôm đó, tôi và Từ Tĩnh Châu lần đầu tiên gặp nhau.
Cả nghĩa trang vắng tanh, chỉ có hai chúng tôi lặng lẽ đến thăm người thân đã mất.
Chắc vì tôi khóc quá đáng thương nên Từ Tĩnh Châu nghe thấy rồi đi qua.
Anh cầm dù che cho tôi, còn lấy khăn tay lau nước mưa và nước mắt trên mặt tôi.
Tôi ôm thỏ bông, nấc nghẹn hỏi anh: “Anh ơi… mấy đứa không có mẹ… có phải rất đáng thương không? Mấy đứa khác bị ức hiếp còn có mẹ dỗ dành. Em chỉ có thể ngồi trước mộ mẹ khóc thôi…”
“Em phải mạnh mẽ lên. Mẹ em mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót.
“Nhưng em không muốn mạnh mẽ. Tại sao em lại bắt buộc phải mạnh mẽ? Mất mẹ rồi thì đến khóc cũng không được sao?”
“Em tên gì?”
“Giang Dao.”
“Được. Giang Dao, sau này nếu em còn có ấm ức gì, hãy đến nói với anh. Được không?”
“Thật hả anh? Thật sự được hả?”
“Đương nhiên. Em cần lúc nào, anh cũng sẽ xuất hiện.”
Hôm đó Từ Tĩnh Châu hai mươi hai tuổi.
Anh vừa mất ông bà nội – người yêu thương anh nhất.
Anh đau đớn khôn nguôi.
Trong mưa lạnh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô bé Giang Dao đang khóc đến đáng thương.
Giống như hai kẻ trôi dạt giữa biển mênh mông, lúc đó, chúng tôi trao nhau chút hơi ấm ít ỏi nhất.
Chỉ là Từ Tĩnh Châu không hề biết.
Sau hôm đó, tôi chẳng hề gọi anh, cũng chẳng tìm anh.
Vì khi quay về, tôi không về nhà mà đến căn hộ mẹ để lại cho tôi.
Ba tìm thấy tôi thì tôi đã sốt mê man một ngày một đêm, người gần như ngây dại.
Đến khi tỉnh trong viện đã ba ngày sau.
Quần áo tôi được thay giặt sạch sẽ.
Mảnh giấy anh để lại cũng biến mất.
Tôi luôn có cảm giác mình đã quên thứ gì quan trọng.
Nhưng nghĩ chắc chỉ là mình sốt mơ hồ nên cũng bỏ qua.
Khỏi bệnh rồi, tôi hoàn toàn quên mất lần gặp gỡ đó.
Tôi cũng không biết trận ốm đó đã để lại di chứng trên cơ thể mình.
Ba tôi hối hận lắm.